Editor: Thơ Thơ
Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn mênh mang, cỏ bên cạnh quan đạo trắng xoá, gió từ từ thổi qua, từng đợt cỏ dao động, dọc theo đường đi, im ắng yên tĩnh, bụi đất nâng lên, chỉ có tiếng vó ngựa "cọc cạch" lên đường, vang vọng ở trong cỏ hoang, bóng dáng sáu người kéo thật dài ở dưới trời chiều.
Đã đến thời gian bữa tối, nàng vẫn không thể trở lại phủ Ninh Vương, cuối cùng nàng đã muộn......... Vì đại cục, vì Đổng gia suy nghĩ, nàng không thể không cô phụ hoàng thượng.
Đổng Khanh giơ roi giục ngựa, nhíu mày, trong lòng không ngừng cân nhắc nên mở miệng với hoàng thượng như thế nào, nàng và Vệ Sùng Văn đã thực sự thành hôn. Thotho_
Vệ Sùng Văn đi song song với nàng, dịu dàng cười nhẹ với nàng một tiếng.
Hắn kiên trì cùng với nàng trở về gặp vua, cho dù là nổi trận lôi đình, cũng muốn cùng với nàng chịu đựng.
Trời chiều từ từ lặn về tây, rặng mây đỏ tô vẽ phía chân trời, chiếu một mảng lớn đỏ rực, nơi xa dâng lên khói bếp lượn lờ, nhẹ nhàng một mảnh sắc thái mênh mông.
Một gã hộ vệ thấy thế cười nói: "trời chiều Giang Nam giống như tươi đẹp hơn so với đế đô!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ta chưa từng gặp qua trời chiều hoàng hôn đỏ rực như vậy, trên dưới tương giao, ánh hoàng hôn dưới kia còn giống như bị lửa đốt lên." Một tên hộ vệ khác mở miệng phụ họa nói.
Vẻ mặt Vệ Sùng Văn chuyên chú, nhìn thẳng ra xa, đột nhiên, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, thất thanh nói: "Nguy rồi! Đã xảy ra chuyện."
Đổng Khanh nghe, vội vàng hỏi "có chuyện gì sao?"
Vệ Sùng Văn đưa tay chỉ về phía chân trời, run sợ ngưng thần nói: "Là ánh lửa! Nơi rặng mây đỏ chiếu tương giao là ánh lửa, nơi kia....... Là thành Cô Tô nổi lên lửa lớn rồi." Thotho_
Phía trước Hồng Quang quả thật không đúng lắm.
Quả thật xảy ra chuyện lớn!
"Hoàng thượng!" Đổng Khanh chợt kêu lên một tiếng, cố chấp ra roi dùng sức đánh một kích xuống bụng ngựa, con ngựa hí một tiếng, giơ vó lên, nhanh chóng chạy lên phía trước. Nàng vừa sợ vừa hoảng, trong lòng hoảng sợ không dứt. Trong lòng hoàn toàn lo lắng an nguy của hoàng thượng. Mới rời khỏi không bao lâu, thành Cô Tô liền xảy ra chuyện lớn.
Đoàn người chạy tới nơi có ánh sáng đỏ, hỏa tốc phi nước đại, con ngựa chạy băng băng, từ từ tới gần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng làm cho nàng cảm thấy sợ hết sức.......
Trước mắt, thành Cô Tô nguy nga cao vút, khói lửa xông thẳng lên trời, lửa cháy hừng hực như muốn cháy hết tất cả.
Hỏa hoạn mãnh liệt ở bên trong tòa thành phồn hoa đang thiêu đốt nóng bỏng, ánh sáng đỏ chiếu vào phía chân trời, phun ra ngọn lửa giống như màu máu thê lương, tuyệt vọng......
Thành Cô Tô ngoại trừ ánh lửa chính là khói dầy đặc. Cuồn cuộn không ngừng vọt ra ngoài, khói trắng tràn ra, trước mắt một mảnh mịt mù. Căn bản nhìn không rõ hỏa hoạn cháy sạch ra sao, có cháy lan đến Phủ Ninh Vương hay không?
"Hoàng thượng!" Đổng Khanh kinh hoàng không dứt, chảy nước mắt, đang định mạo hiểm giục ngựa vào thành, lúc này lại thấy trong khói lớn dày đặc. Khói trắng mờ mịt, tiếng vó ngựa lẫn lộn, một đoàn bóng đen xột xoạt dần dần tiến tới gần bọn họ. Thotho_
"Coi chừng!" Thành Cô Tô đột nhiên có hỏa hoạn, tuyệt đối không phải tình cờ, thế cục trước mắt không rõ, Vệ Sùng Văn duy trì cẩn thận cao độ. Hắn giục ngựa chạy tới trước mặt của nàng, nhanh chóng rút ra bội kiếm bên hông, che chở cho nàng. Nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm phía trước.
Bốn gã hộ vệ cũng không dám xem thường, nắm tay thật chặt đè lại chuôi kiếm, tư thế phòng ngự, hai mắt ai cũng đồng thời hữu thần nhìn chằm chằm về phía trước, đề phòng một đoàn bóng đen đột nhiên xuất hiện trong khói dày đặc.
Đột nhiên, bên phải vọt ra một người cởi ngựa. chạy tới nàng, nhìn thấy là bọn hắn, lập tức kêu thành tiếng, "Vệ tướng quân, Đổng đại nhân, các ngươi cuối cùng cũng trở lại, mau! điều khiển Vệ gia quân trở lại đi!"
Âm thanh quen thuộc đó là......
Là Tiểu An tử!
Không bao lâu sau, hắn đã giục ngựa tới trước mắt, cả khuôn mặt Tiểu An Tử bị khói hun cho đen kịt, tóc tai bù xù, tướng mạo chật vật không chịu nổi, ở trong mắt hắn, vẫn mang theo vẻ cực kỳ kinh hoàng.
"Hoàng thượng đâu? Ngươi không ở bên cạnh hầu hạ, sao ngươi lại ở đây? Hoàng thượng ở nơi nào? Hoàng thượng vẫn bình yên sao?" Đổng Khanh vội vàng hỏi. Thotho_
"An công công, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thành Cô Tô bốc cháy? Thái hậu và hoàng thượng đâu?" Vệ Sùng Văn cũng vội vàng hỏi.
Tiểu An Tử khóc thảm thiết, nói: "Hoàng thượng, không thấy hắn đâu! Thành Cô Tô đại loạn, việc binh mã cấp bách, sau đó....... Hoàng thượng đã không thấy tăm hơi, ngươi mau triệu hồi Vệ gia quân, chúng ta phải cho tấn công Thành Cô Tô."
"Việc binh mã cấp bách sao?" Nghe vậy, sắc mặt Đổng Khanh đột biến, giọng nói cơ hồ cao lên, "Không phải cháy sao? Làm sao thành việc binh mã cấp bách?"
Gương mặt Tiểu An Tử thay đổi, nói liên tục: "Ngươi rời đi không bao lâu, liền xảy ra chuyện.......... chẳng biết tại sao rừng hoa hạnh sau Tây Sương Phòng Vương phủ, đột nhiên nổi lên hỏa hoạn, lúc ấy hỗn loạn tưng bừng, mọi người vội vàng cứu hỏa, lúc đang bề bộn, thị vệ Thái hậu không biết làm sao, lại cùng thị vệ của vương phủ đánh nhau, còn ảnh hưởng đến Thái phu nhân........, thật sự là quá loạn, sau đó Thái phu nhân bị thương, tánh mạng bị đe dọa, Ninh Vương tức giận không dứt, tựa như nổi điên, lại có thể tay cầm trường kiếm, đuổi giết Thái hậu, thế cục nhất thời không thể ngăn cản, còn chưa kịp phản ứng, hai phe nhân mã đã thành ngươi chết ta sống, tiếng hô "Giết" rung trời rồi, cả vương phủ vừa bị hỏa hoạn vừa Đao Quang Kiếm Ảnh, Thotho_ máu bắn tung toé, tình cảnh nguy hiểm." Hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc ấy, khuôn mặt hắn vẫn hoảng sợ, nói tiếp: "Vốn đang thật tốt, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, chính mắt thấy Phủ Ninh Vương đẫm máu, ta sắp bị hù chết, đang lúc tình huống nguy cấp, lúc này đột nhiên Anh vương mang đám người xuất hiện cứu giúp, chúng ta một phe này chiến đấu thật vất vả mới thoát khỏi Thành Cô Tô, Thái hậu và Vũ Thái phi do Anh vương hộ tống, đã trốn được tới núi Linh Nham, tạm thời an toàn........"
"Thái hậu và Vũ Thái phi bình yên vô sự, như vậy hoàng thượng đâu?" Nước mắt Đổng Khanh lớn chừng hạt đậu bỗng nhiên rơi xuống, nghĩ đến hoàng thượng có thể đã gặp bất trắc, sắc mặt của nàng đã sớm trắng bệch, rung giọng nói: "Không phải ngươi vẫn đi theo bên cạnh hoàng thượng sao? Sao lạc mất hoàng thượng rồi? Ngươi biết rõ thân thể hắn ốm nhẹ, thân trúng kỳ độc, không năng lực tự vệ, sao ngươi không theo sát hắn đấy?"
Chuyện này hiển nhiên là một bẫy rập đáng sợ, là âm mưu quỷ kế, chỉ sợ hoàng thượng đã dữ nhiều lành ít.
Tiểu An Tử đỏ mắt, khóc nói: "Chuyện xảy ra quá nhanh, thị vệ Phủ Ninh Vương cùng thị vệ do Thái hậu mang tới đột nhiên đánh nhau, hoàng thượng cho ta đi coi thử một chút, ta mới rời khỏi trong chốc lát, đột nhiên sương phòng hoàng thượng cũng bốc cháy, cháy, khắp nơi đều là khói dầy đặc và lửa, ta lập tức chạy trở về, liều mình tìm hoàng thượng, vẫn tìm không ra hắn!"
Khuôn mặt Tiểu An Tử lo lắng, rơi nước mắt nói: "Hoàng thượng có thể bị lửa thiêu đốt hay không? Không! Hoàng thượng là Chân Long Thiên Tử, sao có thể bị lửa đốt, nhất định hắn bị Ninh Vương bắt đi, chúng ta phải mau dẫn đại quân, tiến vào Thành Cô Tô đi cứu hoàng thượng!"
Đổng Khanh nói: "Ngươi đừng loạn ra chủ ý bậy bạ, Ninh Vương sao có thể cưỡng ép hoàng thượng chứ?" Thotho_
Vương phủ tuyệt đối sẽ không vô cớ bốc cháy, thị vệ của Thái hậu cũng sẽ không đột nhiên đánh nhau với thị vệ của vương phủ, còn ngộ thương Thái phu nhân, dẫn đến Ninh Vương tức giận, cứ thế mất lý trí, vung kiếm với Thái hậu....... dẫn đến chuyện xảy ra không thể thu thập.
Lúc này, đoàn bóng đen đã đi ra khỏi màn khói, là một đại đội nhân mã. Dẫn quân chính là Anh vương, hắn ngồi trên lưng ngựa, mang theo mười mấy tên Đái Đao Hộ Vệ cởi ngựa giống nhau, đội nhân mã này hăng hái, mặc dù người không nhiều lắm, ước chừng trăm người, khí thế hùng tráng, giống như núi lớn chèn ép tới đây.
Anh vương Lưu Hâm nhìn thấy bọn họ, liền chậm rãi kéo cương ngựa, dừng ở trước bọn họ mấy bước, sau đó ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, lạnh lùng liếc nhìn nói: "Thật là trùng hợp, đang định phái người đi tìm ngươi, thì ra là ngươi đã quay trở về, Đổng Tư Mã, gặp được bản thái tử, còn không xuống ngựa tham bái sao?"
Thái tử?
Đổng Khanh trầm mặt, quay đầu nhìn Tiểu An Tử.
Tiểu An Tử cau mày nói: "Thái hậu do Anh vương hộ vệ, thật vất vả mới bình an thoát khỏi Thành Cô Tô, đến Núi Linh Nham, bởi vì hoàng thượng sống chết không rõ, rất có thể đã bị Ninh Vương bắt đi, trong lúc nguy cấp, Thái hậu liền sắc phong Anh vương là Hoàng Thái Tử, lệnh hắn toàn quyền cứu hoàng thượng ra."
Dứt lời, hắn nhảy xuống ngựa, tham bái. "tiểu nhân, tham kiến thái tử!"
Mặc dù ngoài ý muốn, mặc dù trong lòng mang theo vạn phần nghi ngờ, tình thế đã khác, Anh vương trở thành thái tử đã là sự thực, nhóm người Vệ Sùng Văn rối rít xuống ngựa, thấy Đổng Khanh vẫn chần chờ nán lại ở trên ngựa, hắn liền nhanh chóng chạy tới bên nàng, đỡ nàng xuống ngựa, chỉ trong chốc lát, mọi người đã quỳ ở trước ngựa của Anh vương. Thotho_
"Chúng thần, khấu kiến Hoàng Thái Tử!"
Lưu Hâm lạnh lùng liếc nhìn Đổng Khanh, lời nói mau lẹ: "Tất nhiên đã rõ thân phận của Bổn vương rồi, ta là hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), là thái tử, Đổng Tư Mã, vật kia, ngươi cũng nên giao ra đây chứ?"
Nghe vậy, sắc mặt của Đổng Khanh lập tức trầm xuống.
Trăm phương ngàn kế lấy được ngôi vị hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), Anh vương cũng không dễ dàng đăng cơ như vậy. Phủ Ninh Vương gặp đại nạn, mẫu thân Ninh Vương gặp tập kích, vương phủ bị đốt, nhìn bề ngoài nguyên nhân là Thái hậu dùng vũ lực uy hiếp Ninh Vương, Thái hậu hành sự quá mức, chư vương họ Lưu nhất định sẽ đứng ở bên Ninh Vương.
Hoàng thượng sống chết không rõ, Thái hậu lo lắng Chư Vương sẽ thuận thế lập Ninh Vương lên ngôi, Phủ Ninh Vương gặp kiếp nạn, Thái phu nhân bị thương nặng, Ninh Vương đang hận không một đao giết bà báo thù rửa hận, Thái hậu vì tự vệ, cho nên mới phải hạ quyết tâm, sắc phong Anh vương làm Hoàng Thái Tử sao?
Dưới tình huống hỗn loạn này, Anh vương tự biết thế lực không bằng Ninh Vương, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp nắm giữ một phần đại quân triều đình của hoàng thượng, như thế hắn có thể có thực lực chống lại chư vương đang ủng hộ lập Ninh Vương, thuận lợi lên ngôi trở thành Hoàng đế. Thotho_
Hiện giờ, hắn đường hoàng nhàn hạ, lấy thân phận của hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) mở miệng cùng nàng muốn binh phù rồi.
Thái hậu vì đuổi con cọp đi, ngược lại đem hoàng quyền giao cho một con sói đang nhìn chằm chằm.
Nếu Anh vương lấy được binh phù, hoàng thượng còn có đường sống sao?
Đổng Khanh cắn chặt hàm răng, run sợ ngưng thần nói: "Binh phù, hạ quan đã giao trả cho hoàng thượng rồi!"
"Thúi lắm!" Lưu Hâm giận dữ mắng mỏ một tiếng, khi đó theo tiếng nói vung roi ngựa vô tình trong tay quất trên người nàng, giận dữ hét: "Bản thái tử ra lệnh ngươi giao ra binh phù!"
Đổng Khanh chợt bị Anh vương hung hăng ra roi, nhất thời da thịt bị đau, vẫn cắn chặt hàm răng, cổ họng cũng không kêu lên một tiếng.