Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 57: Quyết chiến

Hiên nhìn ta thật sâu, trong mắt tràn đầy yêu thương, kỳ thực ta cũng không phải không biết hắn đang nghĩ cái gì, chẳng qua hắn là lo lắng ta sẽ gặp chuyện không may, muốn bảo hộ cho ta mà thôi. Chính là hắn chỉ lo nghĩ cho ta mà lại không nghĩ ta cũng sẽ rất lo lắng cho hắn ư? Nếu không có hắn, ta cũng không có cách nào sống một trên cõi đời này nữa.

“Ngọc nhi, ta sẽ không xảy ra việc gì, tin tưởng ta”

“Cũng không phải ta không tin ngươi, mà ta là đang trách ngươi tại sao lại không cho ta cơ hội cùng nhau gánh chịu mọi việc chứ!” Ta thở dài.

“Nhưng mà Ngọc nhi…”

“Đại chiến ta nhất định phải tham dự.” Ta nói vô cùng kiên định. Hiên cũng hiểu rõ chuyện mà ta đã quyết thì sẽ không bao giờ có thể thay đổi.

“Chính là…Lạc nhi phải làm sao bây giờ? Còn có…” Hiên vuốt ve bụng ta, nơi này vẫn còn có một cục cưng đang tồn tại.

“Lạc nhi tự có phụ thân của ta với các tỷ tỷ chiếu cố, về phần nó…chỉ có thể cùng ta chiến đấu mà thôi…”


“Được…Người nhà chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ.” Hiên nhẹ nhàng ôm lấy ta, bản thân lại một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy này…”

“Ngô…Khụ khụ…” Khó chịu quá.

“Ngọc nhi, sao vậy?” Hiên vỗ vỗ lưng cho ta, cảm giác khó chịu nói không nên lời, tình trạng hiện nay của ta có thể hay không sẽ mang đến thêm nhiều phiền phức cho Hiên?

Không quá mấy ngày nữa đại chiến võ lâm sẽ bắt đầu, phạm vi xung quanh Vân Trạch sơn trang toàn bộ đều là những nhân sĩ võ lâm các phái cùng tử sĩ của Vũ Văn Phong. Trước đây mọi người đều tưởng rằng triều đình muốn đàn áp võ lâm, nên ít nhiều cũng sợ lực lượng quân đội hùng hậu của triều đình, nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, bọn họ cũng chuyển mũi nhọn tới thẳng trên người Vũ Văn Phong, tất cả đều cùng nhau tiến lên sơn cốc muốn cứu về chưởng môn các phái. Ta chỉ có thể nói Hiên đi nước cờ này cũng thực thâm diệu*

Chỉ là chúng ta nhường như vẫn là đã tính sai rồi.

Đám người lên núi, tất cả đều thất tung, sơn cốc tựa như một thực thể sống cắn nuốt tất cả mọi sinh vật dám đến gần nó, làm những người còn lại cũng càng ngày càng sợ hãi.

Ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng đầy táo bạo. Người Hiên phái đi thăm dò trước đây có báo lại, chưởng môn các phái cùng những nhân sĩ tài ba đức cao vọng trọng trong võ lâm toàn bộ đều bị hạ độc nhốt tại địa lao dưới chân núi Vân Trạch, vậy nếu như có thể giải cứu những người này rồi sau đó nội ứng ngoại hợp, lúc đó tất nhiên phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Chỉ có điều độc bọn họ trúng sợ là sẽ không dễ dàng giải được như vậy, hơn nữa chúng ta làm thế nào mới có thể trà trộn vào trong được đây?

“Hiên, không bằng để ta đi thử xem?” Ta đề nghị, không sai ý tưởng lớn mật mà ta đang nghĩ chính là muốn một mình đi vào nơi nguy hiểm đó.

“Ngươi nói cái gì?” Hiên trừng mắt nhìn ta.

“Đồ đệ ngu ngốc, ngươi ngươi ngươi…” Quỷ mặt sư phụ liếc mắt nhìn ta.

“Lưu thần y, máu hiện tại của ta có thể cứu người không?” Ta nhìn Lưu Dương Tử.

“Ngươi…”


“Ta không cho phép!” Hiên ngăn cản.

“Kỳ thực đây vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, hạt tuyết mẫu đơn giúp mang thai vốn đã hiếm hoi. Nhị thai thì ít lại càng thêm ít. Dĩ nhiên là có thừa khả năng cứu người…Hơn nữa…”.

Hơn nữa Vũ Văn Phong nhất định không đành lòng giết ta. Hắn sẽ giữ ta lại đến khi sinh hạ hài tử…

“Tuyệt đối không thể!” Ta biết muốn Hiên đồng ý là chuyện không có khả năng, cho nên…

“Ta cũng chỉ là nói nói thế thôi, ta cũng rất sợ đau mà” Ta cười nói “Ai! Ngày mai cũng không biết lại mất thêm người nào nữa, không bằng mọi người đi ngủ sớm chút đi.”

Ta lôi kéo Hiên trở lại bên trong lều trại của mình…

“Hiên, ngươi ôm ta một chút được không?” Ta hướng Hiên cười, sau đó đưa tay cởi y phục của mình ra.

“Ngọc nhi…Ngươi…Vào lúc này…” Hiện tại đang là thời điểm rối loạn được không?


“Hiên, ta muốn ngươi ôm ta thật chặt, vạn nhất ngày mai ngươi cũng mất tích thì ta phải làm sao bao giờ? Ôm ta, ôm ta đi…” Ta bắt đầu làm nũng.

“Ngươi, thật không biết phải làm sao với ngươi nữa.” Hiên bất đắt dĩ cười rồi ôm ta vào trong lòng…

“Ân…Ngô…”

Từng nụ hôn hạ xuống, ngày càng sâu hơn…Khiến ta nhịn không được bật ra từng tiếng rên rỉ. Ta muốn thỏa thích kêu để Hiên có thể nghe được, chỉ Hiên mà thôi…

Hiên rất ôn nhu vỗ về chơi đùa, mang theo hơi ấm quen thuộc tiến nhập vào trong cơ thể của ta, đột nhiên ta có một loại cảm giác dù lúc này có phải chết ta cũng nguyện ý.

“Hiên…ôm ta chặt thêm một chút…ngô… sâu thêm chút nữa…”

Linh hồn cũng chấn động theo từng nhịp đập giao nhau của hai cơ thể, người này thật sự đã khiến ta yêu y tới tận trong xương tủy rồi.