Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 53

“Ưm, đừng có ồn mà, ây……” Là ai vậy nha, phá rối mộng đẹp của ta.

“Ngươi nếu không tỉnh lại, ta liền xuất môn.”

Ai? Xuất môn, đi đi đi đi, ồn muốn chết…… Không đúng, cái thanh âm kia là…… Hiên!!

“Hiên……” Ta xoay người nhảy dựng lên, ôi, thắt lưng nhức quá à…… chỉ được một chút lại ngã trở lại trên giường, chính là tay vẫn nắm chặt tay áo Hiên không buông……

“Mệt lắm sao?”

Vô nghĩa, ngày hôm qua là ai hăng hái làm chuyện xấu? Ta tức giận nhìn Hiên……

“Vậy tiếp tục nghỉ ngơi đi. Buổi sáng nhận được tin tức, nói chưởng môn Nam Nhạc mất tích, ta phải chạy đến đó xem một chút”. Hiên mềm nhẹ chạm vào mặt ta nói: “Ai, có đôi khi thật muốn cùng ngươi trở lại Bách Hoa đảo, cái gì cũng không cần quản.”

“Chúng ta giải quyết chuyện này xong rồi liền đi được không?” Ta cũng rất hy vọng về sau không cần đi quản những chuyện loạn thất bát tao trên giang hồ nữa, chỉ cần cả nhà sống vui vẻ cùng một chỗ……

“Ân…..Không ngủ nữa sao?”.


“Không, ta dậy rồi……” Ta cũng nên đi đến chỗ lão phụ thân. Dù sao người làm việc cho triều đình, chắc ít nhiều biết được chút chuyện gì đó……

“Phụ thân…… Con người cùng ngoại tôn đến gặp người đây……” Ta mang theo tiểu Đào, Thanh nhi cùng Lạc nhi đi tới chỗ phụ thân đang ở……

“Người nào? Nơi này là chỗ có thể lớn tiếng ồn ào sao?” Ta bị nhóm thủ vệ ngăn cản.

“Uy, ngươi nhìn cho rõ ràng, đây chính là tiểu thiếu gia của tướng quân phủ.” Tiểu Đào hướng thủ vệ hô.

“Nga, nguyên lai là thiếu gia. Tướng quân đang ở trong xử lý công vụ, tiểu nhân giờ đi vào bẩm báo.” Người nọ mặc dù bởi vì thân phận ta mà đối ta khách khí chút, nhưng là…… phần lớn thủ hạ của cha đều nhận thức ta, những người này…… Ta đột nhiên thấy buồn bực, hơn nữa từ khi nào đi gặp phụ thân phải cần bẩm báo rồi?

Một lát sau, thủ vệ kia trở lại.

“Thiếu gia, xin mời theo ta.”

Chúng ta đi theo hắn vào một tòa nhà, thấy phụ thân đang uy nghiêm ngồi trên đại đường.

“Lui ra đi.”

“Vâng……”.

Nhìn thủ vệ đã lui xuống, phụ thân mới đổi về khuôn mặt tươi cười “Ai u, đây là kim tôn bảo bối của ta? Mau, mau, mau, gia gia ôm một cái.” Phụ thân hưng phấn từ trong tay tiểu Đào tiếp nhận Lạc nhi “Bộ dạng với ngươi trước đây cũng thật giống.”

“Phụ thân, ta lại cảm thấy mi giác của Lạc nhi có khí chất của phụ thân đó chứ.” Ta cười nói.

“Cũng đúng……” Phụ thân mừng rỡ như một tiểu hài tử, nếu giờ có ai nói đây là Tiếu đại tướng quân uy chấn tứ phương, có mấy người sẽ tin chứ.

“Tướng quân, ngài cứu cứu Hành đi, cầu ngài.” Thanh nhi đột nhiên quỳ xuống.

“Ngươi…… Ngọc nhi, hắn là……”.


“Người Hành thích. Cha, này tột cùng là có chuyện gì đã xảy ra?”.

“Ngọc nhi, việc này là chuyện của triều đình, ngươi tốt nhất đừng xen vào.” Phụ thân ngữ khí có chút cứng rắn, người trước kia chưa bao giờ nói chuyện với ta như vậy, xem ra việc này thật sự không đơn giản.

“Cha, ngươi biết Hành bị nhốt tại nơi nào sao?” Ta thật không nhẫn tâm nhìn Thanh nhi thương tâm như vậy, tuy rằng đối với việc Hành trộm đi bảo bối, ta có bao nhiêu oán hận, nhưng là hắn dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm của ta, huống chi……

“Ta không biết……” Phụ thân nói xong đem đứa nhỏ trả lại vào trong tay tiểu Đào.

“Phụ thân thời điểm nói dối ánh mắt luôn trừng tròn tròn.”

“Ngươi! Cho dù biết, cũng sẽ không nói cho ngươi. Cho dù nói cho ngươi, cũng là vô ích.” Phụ thân ngồi lên ghế, uống ngụm trà.

“Triều đình thật sự…… là ai?”

“Ta đã nói chuyện này ngươi đừng nên hỏi tiếp nữa!” Phụ thân đột nhiên lớn tiếng quát.

Lòng ta nhất thời có chút sợ hãi……

“Cha, Hiên có phải hay không cũng là mục tiêu của bọn họ?” Trên võ lâm những người có uy tín và danh dự đều cùng nhau mất tích, ta thật sự lo lắng kế tiếp chính là Hiên……


“Ngọc nhi, ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên thành thành thật thật ở lại trong này, làm sao cũng không được rời đi.” Phụ thân đứng lên, nghiêm túc nhìn chúng ta.

“Cha ngươi có ý tứ gì?”.

“Ý tứ của ta là, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại đây, không thể ra khỏi tòa nhà này nửa bước, chuyện trên giang hồ không cần nhúng tay nữa.”

“Cha……” Rốt cuộc sao lại thế này?

“Không cần nói nữa, vốn muốn dùng bồ câu đưa tin bảo đại tỷ đem ngươi giữ lại trong nhà, nhưng vẫn chậm một bước, nếu đã tới đây rồi thì về sau cứ ở chỗ này của ta đi, thủ vệ nơi đây không có mệnh lệnh của ta thì sẽ không cho ngươi đi ra ngoài.”

Cha muốn đem ta nhốt ở đây ư?

“Phụ thân cảm thấy mấy thủ vệ đó có thể đem ta lưu lại sao?”

“Ngươi có thể đi, ngươi rời đi một canh giờ thì tiểu Đào phải nhận 10 côn trừng phạt.”

“Người……” Đáng giận phụ thân, cư nhiên uy hiếp ta!