Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 46: Lão gia đã về rồi

Thật sự là tức chết ta mà, tên Tào Hành kia hành tung hướng đến mơ hồ bất định. Nhưng là ngươi thích đi đâu thì đi a, làm gì phải ôm theo Lạc nhi của ta, ô ô, hảo nhớ Lạc nhi. Không biết bảo bối của ta có ăn được hay không, có ngủ ngon không? Có phải hay không đang khóc a?

“Ngọc nhi, đừng lo lắng.” Hiên ngoài miệng an ủi ta, bất quá nhìn bộ dáng hắn thật ra so với ta còn lo lắng hơn.“Ta đã bảo Thủy Y Nhi phái người đi tìm rồi.”

“Hừ, cái tên kia. Nếu để cho ta bắt được hắn, nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn……” Ta hung tợn nói, bất quá may mắn có Thanh nhi ở đó, ta cũng không sợ hắn hà khắc con ta rồi.

“Thiếu gia, lão gia đã hồi phủ.”

“Hảo, chúng ta trở về đi.” Ta đáp.“Hiên, đi thôi.”

Thời điểm trở lại quý phủ, cha đang ngồi ở đại đường, các tỷ tỷ cũng đều hầu ở một bên. Tuy là trở về nhà, bất quá cha dù sao cũng đã ở trên chiến trường thời gian quá dài, trở về nhà cũng không có thay đổi cái bộ dáng uy nghi kia. Bất quá…… Ta nghĩ……

“Con bái kiến phụ thân……” Ta cúi người hành lễ.

“Tề Lạc Hiên bái kiến Tiếu tướng quân……” Hiên cũng quỳ xuống bên cạnh ta.

“Ngươi! Ngươi là Tề Lạc Hiên?” Phụ thân đột nhiên lớn tiếng hỏi.


“Dạ.”

“Ngươi thích Ngọc nhi?”

“Dạ phải.”

“Làm càn……”.

“Cha, ngươi……” Phụ thân đây là bị làm sao vậy?

“Ta hỏi ngươi, ngươi có thể cho Ngọc nhi cái gì chứ?”

“Ta, ta dùng cả sinh mệnh của mình để yêu Ngọc nhi, vì hắn ta có thể bất chấp tất cả.” Hiên kiên định nói.

“Không để ý sinh tử? Nói được thật thoải mái.”

“Tiếu tướng quân, Tề Lạc Hiên có thể thề, cuộc đời này nguyện ý vì Ngọc nhi……”.


“Lớn mật…… Ai bảo ngươi gọi ta Tiếu tướng quân, không phải muốn ở chung với Ngọc nhi sao, kia không phải hẳn là phải gọi cha ư?”

Ách, lão cha a, ta chỉ biết ngươi……

“Cha, ngươi làm gì lại đi khi dễ lão công của ta như vậy?” Ta đô đô miệng.

“Ngọc nhi a, phụ thân này còn không phải muốn thử hắn thôi sao! Hắc hắc, đừng nóng giận a……” Lão cha đã sớm thay đổi một bộ mặt cười ha ha, đây mới là cha của ta a.

“Phụ thân, Ngọc nhi rất nhớ người.” Ta tiến đi lên.

“Cha cũng nhớ con a. Đúng rồi, tôn tử ta ở đâu?”.

Phụ thân nói còn chưa dứt lời, ta liền đã muốn đem Tào Hành chửi rủi mấy trăm lần.

“Bị người khác ôm đi. Ô ô……”.

“Ai lớn gan như vậy dám ôm đi tôn tử bảo bối của ta?”.

“Chính là cái tên Tào Hành á, hắn khi dễ con của người không nói, còn khi dễ luôn cả tôn tử của người nữa…… Ô ô, cha, ngươi đem hắn bắt về đi.”

“Hành? Hắn như thế nào sẽ hại ngươi chứ…… Hảo hảo hảo, đừng khóc, cha phái người đi tìm hắn……”.

Hắc hắc, tốt lắm. Hiên, ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta cùng cha a, vẫn là cha hiểu rõ ta nhất, ha ha ha……