Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 4: Ta muốn ra giang hồ

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, ta cảm giác đầu thật đau quá.

Đột nhiên ta nhớ một việc, đã nhiều ngày như vậy ta vẫn chưa nhìn qua gương. Không biết được mặt mũi ta vốn ra sao ha?

“Tiểu Đào, tiểu Đào, ta muốn soi gương, mau mang gương cho ta!”.

“Ai.”.

Tiểu Đào từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt mệt mỏi. Nhất định là tối hôm qua hắn không ngủ ngon a. Phỏng chừng là hắn sợ hãi vì ta đã biết sự tình chân tướng, lại không biết ta sẽ làm chuyện gì nữa.

Đón lấy gương trong tay tiểu Đào, ta cẩn thận xem mặt của mình. Hắc, kỳ thật bộ dạng ta thực đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi mắt rất to, mũi cao. Bất quá ta xem ra còn có điểm giống nữ hài tử. Ai nha nha, ta như thế nào lại giống nữ hài tử? Ta là nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Hơn nữa ta còn muốn đi ra ngoài làm nên sự nghiệp nữa nha. Tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, sự tình trước kia cho dù đã quên, chỉ nhớ những ngày sau này thôi…… Nếu trước kia ta là võ lâm cao thủ, về sau nhất định phải lại xông pha. Dù sao cũng không thể mãi ở nhà, sẽ sớm chết vì buồn chán. Về chuyện ta thích Tề Lạc Hiên, nếu ai cũng không đề cập nữa, ta cũng đã quên mất, hắn cũng nói “Đã quên là chuyện tốt”, trên đời này nhiều cô nương như vậy, cho dù trước kia ta thích hắn, về sau sẽ không. Ta muốn mỹ nữ. Ha ha ha ha. Nhưng lại nói, tỷ tỷ của ta cũng là đại mỹ nữa a.

“Tiểu Đào, tối hôm qua nói chuyện với nhau, ngươi coi như chưa từng nói cho ta biết gì cả. Ta nếu đã quên rồi thì liền quên đi.”

“Thật sự, thiếu gia ngài……”.

“Đúng vậy, bổn thiếu gia hiện tại không thích…… không thích nam nhân. Ta muốn đi tìm mỹ nữ vui vẻ. Ha ha, đúng rồi, ngươi thu dọn một chút, chúng ta xuất môn.”.


“Xuất môn? Chúng ta đi thế nào? Đại tiểu thư nói không cho người đi ra ngoài.”

“ Ta sẽ nói cho đại tỷ, chúng ta đi ra ngoài đi. Ngươi không phải nói ta trước kia là võ lâm cao thủ đó thôi?” ta cười cười, bắt đầu ảo tưởng bộ dáng trở thành đại hiệp trên giang hồ: cưỡi trên hắc mã, lưng đeo trường kiếm. Thật là tiêu sái, lỗi lạc a….(Nhi: trình tự sướng còn cao hơn Nhi nữa -_-“)

“Nhưng ngài……”.

“Ta đi tìm tỷ tỷ.”.

“Ngọc nhi, mau tới đây ăn điểm tâm với tỷ tỷ.” Đại tỷ thấy ta, buông sổ sách trong tay xuống. Đại tỷ kỳ thật rất vất vả. Cha ta, Trấn Bắc tướng quân, hàng năm đều ở bên ngoài, chuyện to nhỏ trong nhà đều là đại tỷ phụ trách chuẩn bị.

“Tỷ, ngươi có phải rất thương ta không?” ta vừa ăn, vừa hỏi.

“ Tiểu tử ngươi thật vô lương tâm, tỷ tỷ ta đối với ngươi như thế nào ngươi còn không biết sao?”

“Kia…… Tỷ tỷ a, ngươi có thể đáp ứng ta một việc không?” Ta cẩn thận hỏi.

“Lại là chuyện gì? Ngươi cũng không nên lại làm chuyện gì nguy hiểm. Tỷ tỷ ta không có nhiều cái mạng cho ngươi dọa đâu”

“Sẽ không, sẽ không, ta chỉ là muốn…… Chính là nghĩ đến đi ra ngoài chơi a.”.

“Cái gì!” Mặt đại tỷ chợt lạnh,“Không được, ngươi sao lại muốn đi? Ngoan ngoãn ở nhà cho ta!”

“Tỷ tỷ, người ta buồn muốn chết đến nơi rồi. Ta muốn đi ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài thôi.” Ta đưa một bộ mặt đáng yêu nhìn tỷ tỷ.

“Ngươi, Ngọc nhi, ngươi sẽ không phải là muốn đi tìm hắn chứ?” Tỷ tỷ nhìn ta, vẻ mặt lo lắng.

“Hắn? Ai a? Ta muốn đi tìm ai sao? Ta chỉ muốn ra ngoài xem thôi.”.


Ta đương nhiên biết tỷ tỷ nói là ai, bất quá cố ý pha trò. Hơn nữa ta cũng không nghĩ sẽ đi tìm người kia. Ta thấy hắn thì biết làm sao bây giờ?

“Ta không đồng ý, ngươi hiện tại không có võ công. Kẻ thù trước kia đang tìm ngươi. Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi.” Kỳ thật tỷ tỷ nói rất có đạo lý. Bất quá ta nhìn như người đang đi gặp người yêu, là một tiểu thiếu niên đáng yêu, sao lại có nhiều kẻ thù như vậy? Ta thật không tin đâu.

“Tỷ, ta có nhiều kẻ thù vậy sao? Ta trước kia không phải đại hiệp sao? Tuy rằng hiện nay võ công không còn nữa, nhưng sau một thời gian, ắt cũng khôi phục a.” Ta cười hì hì nói. Tuy rằng nghe tiểu Đào nói hạt tuyết mẫu đơn kia thật kỳ lạ, ta mới không tin thật là ăn cái đó sẽ làm nam nhân sinh tiểu hài tử đâu. Toàn thân ta trên dưới đều không có thương tích gì, cho dù nội lực không biết đã chạy đi đâu nhưng chiêu thức võ công  sẽ không quên mất được. Luyện một lần nữa nói không chừng sẽ nhớ lại tất cả. “Ngươi cũng thật lạc quan. Ngươi còn nhớ rõ chiêu thức sao? Đến thi triển vài đường cho ta xem?”

“Tỷ, để ta bồi hắn đi.” Tam tỷ cùng nhị tỷ đi tới,“Xú tiểu tử này có muốn hắn ngồi yên ở nhà cũng không phải cách hay. Ta cũng đang tính trở về gặp sư phụ. Để sư phụ xem võ công của xú tiểu tử này, nói không chừng thật có thể khôi phục võ công cho hắn.” Hắc, vẫn là tam tỷ tốt với ta nhất.

“Hảo hảo, ta muốn đi gặp sư phụ, ta muốn đi gặp sư phụ.” Ta vui vẻ.

“Cái gì sư phụ ngươi. Đó là sư phụ của ta, không phải là của ngươi.” Tam tỷ chỉ vào đầu ta nói.

“A? Hắn không phải sư phụ ta sao? Sư phụ ta là ai a?” Ta tò mò. Ta còn cho rằng ta cùng tam tỷ là đồng môn.

“Này ngươi hỏi ta, ta như thế nào biết được. Ta không biết sư phụ ngươi.”.

“Ngọc nhi, Ngọc nhi, nhị tỷ vẫn là lo lắng. Ngươi đi ra ngoài, ô ô, vạn nhất ngươi lại xảy ra chuyện gì, ô ô……” Nhị tỷ ta lại khóc nữa. Nhị tỷ, ta còn chưa đi ra ngoài, ngươi lại trù ta làm gì nha?

“Tốt lắm, ta phái Hắc Tường đi theo các ngươi. Hãy cho thần y Lưu Dương Tử nhìn xem, ta thực sợ việc kia lại bị di chứng gì nữa.” Hả? Đại tỷ là đang nói về hạt tuyết mẫu đơn đó sao?


“Tốt quá, tốt quá, rốt cục không cần lại ở nhà. Ha ha.”.

Ta mừng rỡ như điên, chạy ngay về phòng mình.

Sau đó còn nghe thấy các tỷ tỷ nói cái gì.

“Đại tỷ, xem Ngọc nhi vui vui vẻ vẻ như bây giờ, thật tốt.”

“Đúng vậy, Ngọc nhi như thế thật tốt.”.

“Nhưng lỡ vạn nhất hắn lại nghĩ đến thì làm sao bây giờ?”.

“Chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.”

Hắc, ta chẳng quản họ nói cái gì nữa. Thời tiết thật sáng sủa, tâm tình cũng thực tốt a.