Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 34: Toái tâm

Không, đây không phải là sự thật ……

Không thề nào……

Tuyệt đối không thề nào……

Độc của ta phát tác hay do đầu óc không rõ ràng hoặc là ta đang bị ảo giác chăng ……

Vì cái gì? Vì cái gì? Ta không tin, ta tuyệt đối không tin……

Nhưng là ta càng không muốn tin, một màn kia lại càng ở trong đầu ta trình diễn, như thế nào cũng xóa không được……

Cái người mà ta truy đuổi cả đời, người mà ta cam nguyện vì hắn sinh đứa nhỏ, người đã từng nói với ta cả đời chỉ yêu có mình ta, người mà hôm qua còn tại bên tai ta nói người hắn yêu chỉ có thể là ta, nay cư nhiên…… cư nhiên cả người trần trụi cùng một nữ nhân ôm nhau……


Vì sao lại như vậy, ta chật vật rời khỏi cái phòng kia, chật vật đi trên đường, tâm đau, đau đến ta không thể hô hấp…… Lão thiên gia, hết thảy đều là gạt người, hết thảy đều là gạt người …… Ánh mắt toan sáp, ta lại như thế nào cũng khóc không được. Ta rất muốn rống giận, rất muốn…… Nhưng là ta không biết chính mình đang làm cái gì nữa…… cái gì cũng không biết……

Bụng đau quá, đầu cũng đau, nhưng là có đau như thế nào, đều so ra kém tâm đang buốt nhói. Cái loại đau như bị xé rách này, ta đều có thể nghe được thoát phá âm thanh.

Ta giống như đi tới bờ biển, có thuyền, ta muốn rời khỏi đây, ta muốn trở về…… Ô ô…… Đại tỷ, các tỷ tỷ, ta nhớ người, ta rất nhớ người. Ta không muốn ở lại chỗ này, không cần, một khắc cũng không.

Ta thất tha thất thểu lên thuyền, tránh ở một góc tối, sau đó liền mất đi ý thức.

Trong mộng, ta giống như thấy được 1 khuôn mặt quen thuộc.

“Ngọc nhi, ta không thương ngươi, ta kỳ thật cho tới bây giờ cũng không yêu ngươi.” Không cần, không cần, Hiên, van cầu ngươi, không cần đối với ta như vậy, ta sẽ chết mất, ta thật sự sẽ chết.

Sau đó là tiếng cười của nữ nhân kia “Hiên là thuộc về ta. Ha ha……”.

Không, không……

Tỉnh lại, ta phát hiện chính mình đang không ngừng run rẩy.

Ta đang ở đâu? Ta là đang nằm mộng sao? Ta ở trên thuyền, thuyền cập bến là ta có thể trở về rồi.


“Ngô……” Chóng mặt quá, ta bị say tàu, nhưng là như bây giờ rất tốt, làm cho ta đau chết đi, nếu hôn mê rồi, như vậy có thể không còn nhớ đến hắn nữa.

Trong bụng đột nhiên “Đông” một cái, đứa nhỏ, không, ta không thể chết được, ta còn có đứa nhỏ…… Ô ô…… Đứa nhỏ, phụ thân sẽ không cho ngươi có việc gì.

Ta đứng thẳng lên, thử vận khí, nội lực kỳ thật sớm khôi phục, chính là bình thường không có chú ý. Thoáng có khí lực, ta phát hiện trên bàn cư nhiên có đồ ăn, ta cầm lấy trực tiếp nhét vào miệng, ta phải lấy lại sức, ta muốn bảo hộ đứa nhỏ của mình.

“ Lão thái bà điên.”

Một thanh âm truyền đến, ta chạy nhanh núp vào.

Cửa mở, đi vào đến hai người.

“Chó chết. Lão yêu bà, kẻ quái dị, cư nhiên còn muốn biến xinh đẹp, ta phi.”

“Đừng tức giận, nếu không phải nàng có thể làm đại ca đi lên vị trí võ lâm minh chủ, chúng ta cũng không phải chịu đựng cục tức này. Báo ca, ngươi nói, dùng đứa nhỏ mà tiểu tử kia sinh hạ, thật sự có thể cho lão yêu bà trở nên xinh đẹp?”


“Ai biết được? Nói không chừng đứa nhỏ nam nhân sinh thật có thể làm dược. Ai, bánh bao trong bát đâu? A cẩu, ngươi không phải lại ăn vụng chứ? A cẩu……” Hai người đi ra ngoài, ta lại ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Âm mưu, nguyên lai hết thảy hết thảy đều là âm mưu, bọn họ mục đích cư nhiên…… cư nhiên là vì đứa nhỏ……

Trách không được, trách không được ta lúc ấy lên thuyền thì bị Bích Quyên phát hiện, trách không được ta không trúng hoa độc của đảo, trách không được Bích Quyên đem ta đưa đến chỗ Hiên cũng không có người dị nghị, trách không được Hoa Hậu đã biết sự có mặt của ta vẫn cho ta lưu lại, trách không được hắn đối đãi ta tốt như vậy. Nguyên lai đều là vì đứa nhỏ.

Ta hảo hận, hảo hận, Tề Lạc Hiên, ngươi khinh người quá đáng! Ngươi chưa từng yêu ta, cho tới nay chỉ là vì đứa nhỏ, vì dùng đứa nhỏ trị mặt cho mẫu thân ngươi?

Ha ha ha ha, Tiếu Ngọc, uổng ngươi tự xưng thông minh, nguyên lai lại bị nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, muốn hại đứa nhỏ của ta, ta một cái cũng sẽ không buông tha!