Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 27: Cục cưng, phụ thân sai lầm rồi, về sau không dám

Thời điểm tỉnh lại đã là ngày hôm sau, mắt mở to, sợ đây chỉ là một giấc mộng. Hiên ngồi ở chỗ kia, nhìn ta không nháy mắt, nước mắt vẫn còn vương trên mặt hắn, chẳng lẽ sợ ta chỉ chớp mắt liền tiêu thất sao.

“Hiên……” Ta nghĩ ngồi dậy đi xuống lau nước mắt cho hắn, nhưng là……

“A! A……” Đau quá, thắt lưng đau, phía sau nơi đó cũng đau, nhưng chết tiệt là, ta, bụng ta càng đau hơn.

Ta một trận sợ run, trời ạ, hài tử của ta, không, sẽ không. Ngày hôm qua cùng Hiên vừa thấy mặt liền cái gì cũng không để ý, như vậy ép buộc, đứa nhỏ…… nó có thể hay không có việc?

“Ách, a…… đau……”.

“Ngọc nhi, ngươi làm sao vậy? Rất đau sao? Ngọc nhi, ngươi không cần làm ta sợ.” Hiên chân tay luống cuống ôm lấy ta “Nhưng ta nơi này không có dược. Ngọc nhi……”.

“Không, không phải. Hiên, mau, mau lấy cho ta tuyết thần hoàn.” Ta không biết là huyết cưu tái phát hay bởi vì động thai khí, tuyết thần hoàn là do cánh hoa tuyết mẫu đơn sở chế, đối đứa nhỏ không có ảnh hưởng, cho nên ta mới dám dùng tới.

Ăn dược, nhưng đau đớn một chút đều không có giảm bớt, chẳng lẽ cục cưng thật sự có việc. Không, không cần, cục cưng, phụ thân biết sai lầm rồi, ngươi không cần có việc.


“Ngọc nhi, tốt hơn chút rồi chứ? Ngọc nhi.” Hiên cầm lấy tay ta, cảm giác tay hắn đều là mồ hôi.

“Hiên…… Ô ô, ngươi mau cứu cứu cục cưng, cứu cứu chúng ta đứa nhỏ, ô ô……” Ta dùng tay kia ôm bụng, rất sợ chỉ cần buông tay 1 cái đứa nhỏ sẽ không thấy tăm hơi.

“Ngươi nói cái gì? Đứa nhỏ…… Ngọc nhi, ngươi đừng sợ, đứa nhỏ sẽ không có việc gì. Chờ ta.”

Trong chốc lát, Hiên đã trở lại, cùng hắn đến cư nhiên là — Hoa Yên. Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng không mang khăn che mặt, thật khá. Ô, đau, đau quá a……

Hoa Yên bắt mạch, lại đè lên bụng của ta, nếu là bình thường ta tất nhiên không muốn, nhưng hiện tại ta đã đau chết đi sống lại, cũng không để ý bị sỗ sàng (*đổ mồ hôi* ai mà thèm dê ngươi chứ, tự tin thấy sợ), chỉ hy vọng nàng có thể bảo trụ đứa nhỏ.

“Thế nào?” Hiên hỏi.

Hoa Yên sắc mặt thật không tốt, ta biết nàng ngày thường rất nghiêm túc, nhưng là chưa từng thấy qua nàng như vậy. Nàng từ túi lấy ra một gốc hoa màu bạc, hướng miệng ta bóp vào chút nước hoa vị ngọt ngào. Sau đó lại đi làm bát dược, uống xong dược, đau đớn cũng dần dần giảm bớt.

“Đứa nhỏ không có việc gì chứ?” Ta hỏi.

“Còn có lần thứ 2 thì ai đều không cứu được hắn. Dược này về sau mỗi ngày đều phải ăn.” Hoa Yên rời phòng nhỏ, Hiên xem thấy ta đã nhắm mắt thì liền đuổi theo ra ngoài.

“Yên, không cần…… nói cho người khác.” Là Hiên thanh âm, hắn gọi nàng Yên, hảo thân thiết a, trong lòng đột nhiên ê ẩm.

“Ngươi cho là người sẽ không biết ư? Quên đi, không nghĩ tới lại thua cho hắn.” Hoa Yên thanh âm run rẩy, đây là chuyện gì, bọn họ……

“Ta kính nhờ ngươi.” Hiên nói.

“Ta sẽ không nói. Các ngươi về sau cẩn thận một chút, đứa nhỏ không quá ổn định. Cái này cho ngươi, đối vết thương của hắn có lợi.” Sau đó ta nghe được thanh âm nàng rời đi.


Hiên trở vào, ngồi xuống bên giường, tay mơn trớn mặt ta, lại xoa bụng hỏi:“Bụng còn đau không?”

Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Hoa Yên y thuật rất tốt, thật sự không còn quá đau.

“Kia…… nơi đó còn đau không? Ta bôi dược cho ngươi.” Hắn mở ra cái chai Hoa Yên lưu lại, sau đó đổ ra ít dược, tay dần dần xâm nhập vào trong chăn, có 1 cổ cảm giác mát nhè nhẹ, cũng có chút đau. Ta nghiêng đầu chuyển đi, không muốn nhìn hắn.

“Ngọc nhi, làm sao vậy?”

“Ngươi cùng nàng là quan hệ gì?”.

“Nàng? Ngươi nói Yên?”.

“Kêu thật thân thiết.” Cái gì chứ, trước mặt ta còn như vậy kêu.

Hiên nhẹ nhàng mà xoa bụng ta thoải mái đáp “Không có quan hệ gì, chúng ta chính là cùng nhau lớn lên mà thôi.”

“Cùng nhau lớn lên! Ai u……” Ta nghe được cùng nhau lớn lên thì vô cùng kích động, khởi thân, cả người liền tiếp nhận một trận đau.


Cùng nhau lớn lên, kia không phải giống như thanh mai trúc mã sao! Lại là cái mỹ nhân xinh đẹp, không tin tưởng ngươi không 1 chút động tâm.

“Ngọc nhi, hảo hảo nằm, nghe ta nói. Ta và nàng cùng nhau lớn lên, nhưng ta chỉ coi nàng làm muội muội, người ta yêu…… cho tới bây giờ chỉ có 1 mình ngươi. 13 tuổi lần đầu tiên thấy ngươi, tâm can của ta cũng chỉ có ngươi một người.”

“Ngươi nói 13 tuổi?” 13 tuổi, khi đó là chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ta đã nghĩ, ta đã nghĩ đến hắn không nhìn thấy ta.

“Phải nha, nhớ rõ có một ngày khi ta đang ăn gà thì bỗng thấy một cái tiểu bất điểm tránh ở phía sau ngọn trúc, ánh mắt thật đen thật sáng, khuôn mặt xinh đẹp tượng như nữ hài tử. Hảo đáng yêu. Ta nghĩ hắn có phải hay không đói bụng, nên lấy 1 cái chân gà cho hắn không nhỉ? Nhưng là chờ ta lấy được gà quay người lại, hắn đột nhiên không thấy, ta tìm khắp nơi nhưng đều không thấy hắn.”

13 tuổi, ha ha, ta năm ấy 11 tuổi, nguyên lai, hắn cùng ta giống nhau, thời điểm kia liền đã thích ta rồi.

“Hiên, đây là sự thật? Đây là sự thật!” Gần đây không biết chuyện gì xảy ra mà nước mắt luôn thích chảy ra hoài.[ ngươi vẫn như vậy.]

“Ân. Thật sự. Ngọc nhi, ta đời này chỉ thích ngươi một người.” Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt của ta.