Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 19: Võ công của ta đã trở lại

Chúng ta đi vào một cái tiểu khách điếm, làm người xử sự vẫn là nên khiêm tốn chút mới tốt.[ ngươi từng khiêm tốn qua sao?](lại chém)

“Tiểu nhị, một gian phòng, mặt khác chuẩn bị cho chúng ta chút rượu cùng đồ ăn rồi đưa lên phòng.” Ta phân phó.

Tiểu nhị nhìn chằm chằm chúng ta nửa ngày không nhúc nhích, còn vẻ mặt khinh bỉ. Hừ, này cũng quá coi thường người khác đi, không phát hiện là người thế nào [ nông phu dạng ] đang muốn ở trọ sao? Ta cho tên đó chút bạc. Hắn thấy bạc, lập tức thay một bộ mặt tươi cười hì hì mang chúng ta đi lên phòng rồi chuẩn bị chút đồ ăn.

Ta đã sớm đói đến đi không nổi, vẫn hối hận vừa rồi ở Thanh Mộng viên không ăn nhiều chút.

Đậu hủ, rau xanh, còn có cái nhỏ nhỏ này là cá ư, đồ ăn gì đây. Cái kia cá sao lại có mùi tanh như vậy, ta đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, vị chua bốc lên lợi hại, vừa rồi còn đói lả, nhưng là thấy mấy thứ này, ai còn có thể có khẩu vị? Nghĩ xem ta đường đường một cái đại thiếu gia, cư nhiên lưu lạc đến loại tình trạng này, bi ai a……[ hình như không có ai bức ngươi nha ].

Tiểu Đào như thế nào không phản ứng, thật kỳ quái hắn sao có thể ăn mấy thứ này.


“Thiếu gia, ngài ăn cá đi, hương vị không tệ, tiểu nhị vừa mới nói đây là món đặc sắc của quán, gọi cái gì tiểu lý ngư á.” Tiểu Đào nói xong gắp cho ta 1 miếng. Cái này ta cũng thật hết nhịn được rồi, quay đầu chạy đi nôn.

“Thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Tiểu Đào đi tới vỗ vỗ ta, nhưng ta sao cảm thấy hắn trên người đều là mùi cá.

Đột nhiên bụng đau quá, lại tới nữa, huyết cưu, nhất định tái phát nữa rồi.

“Nga…… Ngô…… Ô……” Đau quá “Dược……”.

Tiểu Đào gấp đến độ xoay vòng, thấy ta đau thật lợi hại hắn cũng sắp khóc đến nơi, rốt cục từ trong túi quần áo của ta tìm được dược liền uy đến một viên, đau đớn dần dần giảm xuống, ta rốt cục có thể khẽ thở dài bình ổn lại hô hấp.


“Thiếu gia, tốt hơn rồi chứ? Tam tiểu thư đang đi tìm người làm thuốc dẫn huyết cưu, Lưu thần y nhất định sẽ chữa khỏi cho người.” Tiểu Đào khóc nói.

“Ta không sao.” Ta muốn lấy tay áo lau nước mắt cho hắn, kết quả thoáng tới gần thì cái cổ mùi kia lại làm cho ta nghĩ muốn phun, bản năng dùng sức đẩy.

“Ai u……” Tiểu Đào cư nhiên bị ta đẩy dời đi thật xa, té trên mặt đất. Ta lập tức nghĩ chính mình võ công có phải hay không khôi phục. Vội đề khí, quả nhiên cảm giác không giống trước. Mừng rỡ đứng lên, một chưởng hướng cái bàn bổ tới,“Rầm” Nó liền nát. Oa, thật tốt quá.

“Thiếu gia, võ công của ngươi thật sự khôi phục!” Tiểu Đào kinh hỉ nhìn ta.

“Hắc, tuy rằng không có hoàn toàn khôi phục, bất quá đã khôi phục được mấy thành.”

Thật vui vẻ mà đi ngủ lại thấy bụng thật đói, cầm cái bánh ngô ăn đỡ, hắc, vẫn là ngặm bánh ngô hảo, ít nhất sẽ không làm cho ta nôn thốc nôn tháo đâu.

Nằm ở trên giường, trong lòng nghĩ muốn nhanh lên cùng Hiên gặp lại, sau đó liền thiếp đi.