Buổi Hẹn Cuối Cùng

Chương 3

Agnès chưa về văn phòng, tôi rửa cái ly bourbon và ném vỏ chai vào thùng rác. Rồi tôi mở hộc tủ lấy ra khẩu 38. Có một lớp bụi nhỏ phủ lên, điều đó chứng tỏ rằng tôi không mấy khi sử dụng nó.

Tuy nhiên có những vụ việc mà ta phòng trước vẫn hơn và công việc tôi đang làm dây có vẻ đang xếp vào loại đó lắm. Đến lúc này tôi đã gần như chắc chắn là Năm mươi Năm mươi Connolly thật tình muốn giúp tôi dể trả lại món nợ nho nhỏ ngày xưa nhờ tôi mà hắn tránh khỏi nằm ấp từ hai đến năm năm. Nếu hắn thấy cần phải báo cho tôi biết, điều đó có nghĩa là bọn kia quả thật nguy hiểm.

Tôi luồn khẩu 38 vào túi áo trong, để lại vài chữ cho Agnès biết có thể tôi không trở về rồi đi đến chỗ đậu xe. Tôi xem xét lại xăng dầu và nước rồi bước lên, hướng về phía nhà riêng của gia đình Cole.

Trong khi rời khỏi trung tâm thành phố, tôi cố gắng nhớ lại những gì đã biết về gia đình nọ. Tên thời con gái của bà Cole không lạ với tôi. Còn cái chết của người cha bà, ông tỉ phú đó, đã từng làm ồn ào một dạo. Lão ta đã trả nợ cho khách hàng năm 1929 bằng cách nhảy qua cửa sổ văn phòng đặt ở lầu mười lăm.

Khi đến Whitegates, tôi hiểu rằng họ nhà Cole mặc dù lâm chính khó khăn kia, vẫn gặt hái được nhiều thành công. Họ sống trong một ngôi nhà hai tầng lầu, chung quanh là một khu vườn tuyệt đẹp và đứng trên một con đường loại deluxe. Nhà cất theo kiểu thời thuộc địa sơn trắng toát, còn màu xanh các cánh cửa sổ lại tiếp với màu cây cối chung quanh. Tôi đậu xe, bước xuống. Cổng ngoài hé mở.

Tôi đi bộ dọc theo một con đường lát đá rồi đến cửa, bấm chuông. Tiếng chuông vang vọng bên trong nhưng không thấy ai trả lời. Tôi nhấn mạnh tay lần thứ hai, rồi lần thứ ba vẫn không có kết quả.

Sau đó là tôi tự nguyền rủa mình đủ điều. Ai lại đi thăm người ta vào đúng buổi xế chiều mà không báo trước thì làm sao gặp cho được? Tôi quay gót đi thì có tiếng nói sau lưng:

- Ông cần gì, thưa ông?

Tôi quay mình trở lại.

Người phụ nữ đứng nơi cửa có vẻ chỉ độ ba mươi lăm là nhiều. Bà ta đang ở vào thời kỳ rực rỡ nhất của sắc đẹp và sự nảy nở toàn vẹn, chỉ có một vài nếp nhăn trên khóe mắt. Tất cả những gì khác đều là như của vương giả: bắp thịt săn chắc, da rám nắng, đùi trần tuyệt vời. Dưới chiếc rộp mỏng cố khoét sâu, hình như bà ta không mặc gì hết. Không áo nịt vú. Vả lại bà ta cũng không cần.

Tôi giở mũ.

- Chào bà. Chắc bà là bà Cole?

Đúng vậy… - Bà ta nhìn tôi với vẻ tò mò. - Nhưng tôi không có hân hạnh biết ông…

- Thật may cho bà. Có nhiều người quen biết tôi thật sự mà không muốn tỏ ra có quen tôi khi ở giữa công chúng.

Bà ta bật cười.

- Tôi thật không hiểu. Trông ông cũng đáng nể lắm chứ… Dù là đối với ông thừa phát lại, nếu đúng ông là chức việc đó.

- Bà cứ yên tâm, tôi là kẻ ở bên này của cánh cổng pháp luật. Nói một cách thẳng thắn, tôi là thám tử tư.

Mặt bà ta thoáng mờ đi và nụ cười của bà tắt mất.

- Mời ông vào, thưa ông…

- Tôi tên là Bowman… Glenn Bowman.

Bà đi trước dẫn tôi qua cả khu nhà đến một căn phòng nhìn ra khu vườn bên trong ngăn cách bằng một tấm vách kính khổng lồ. Trên bãi cỏ tôi thấy một cái ghế xích đu chắc là bà ta đang nằm nghỉ trưa lúc tôi bấm chuông.

Bà Cole chỉ cho tôi chiếc trường kỷ trông ra cửa kính và đến ngồi bên cạnh.

- Bây giờ xin ông Bowman cho tôi biết mục đích của cuộc viếng thăm này. Tôi thấy mình không có điều gì phải tự trách cả, cho nên đang thắc mắc không biết tại sao lại có hân hạnh đón tiếp một thám tử tư trong nhà.

Bà ta lại mỉm cười nhưng trong giọng nói thoáng có chút lo lắng.

- Thưa bà, ông nhà có đến thăm tôi sáng nay để nhờ tôi điều tra về một bức thư ít nhiều có dáng nặc danh hình như gửi cho cô con gái bà. Tôi đoán rằng hẳn bà cũng biết rồi chứ gì?

Bà ta mở to mắt.

- Con gái tôi… một bức thư nặc danh à? Thật khó tưởng tượng nổi! Tôi không thể hiểu tại sao… ông chắc chắn là không lầm đấy chứ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bà ta có dáng rất thành thật. Tuy nhiên điều bà nói ra không làm tôi ngạc nhiên. Ông bác sĩ Cole không phải là hạng người dễ tâm sự với ai.

- Thưa bà Cole, tôi chắc chắn là không lầm vì tôi đang giữ bức thư ấy trong tay. Tôi lại cứ tưởng bà và ông nhà cùng bàn bạc giao cho tôi giải quyết vụ này. Như vậy là tôi lầm rồi. Xin lỗi…

- Ông không cần phải xin lỗi, thưa ông Bowman… - Bà ta đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng dưới lớp phấn trang điểm vẫn còn hai vầng đỏ lớn nơi gò má. - tôi chỉ hơi ngạc nhiên là một việc tày trời như thế mà tôi lại biết qua một người mới gặp lần đầu. Tôi không hiểu tại sao Helen lại không nói cho tôi biết. - Bà ta ngập ngừng. - Đúng vậy, từ vài tuần lễ nay tôi thấy nó không dược như trước nữa, tôi thấy… nó… khác hẳn đi. Nhưng mà từ chuyện ấy đến lá thư nặc danh thì thật là… Thưa ông Bowman, trong bức thư đó có gì nghiêm trọng lắm đến nỗi nó không dám nói lại với mẹ nó?

- Thưa bà Cole, đây là một vụ tống tiền rõ rệt. Tác giả tờ giấy kia đe doạ sẽ báo cho cha cô biết điếu gì dó mà cô muốn giấu.

- Thế chồng tôi định nhờ ông điều gì, ông Bowman?

- Lúc này thì chỉ có việc dò xem kẻ tống tiền là ai. Xong rồi chúng tôi sẽ xem xét nên có thái độ đối phó làm sao… tôi mong được sự giúp đỡ của bà trong vụ này.

Bà ta nhún vai, nói giọng hơi giận:

- Ông nghĩ thế nào mà cho rằng tôi lại từ chối? - rồi bà dịu giọng - Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tránh những rắc rối cho Helen. Tuy nhiên tôi cũng thấy phải thưa rằng ông có một cách đặt vấn đề hơi... thô bạo một chút.

Tôi mỉm cười:

- Đây là bí quyết nghề nghiệp của chúng tôi, bà Cole ạ. Nên nhớ là tôi không có dụng ý riêng tư chút nào.

Bà ta bình tĩnh lại ngay và ngồi vắt chân.

- Tôi có thể giúp ông thế nào đây? Helen không dễ dàng tâm sự với tôi cho nên cách hay nhất là ông nên hỏi thẳng nó mới biết rõ được.

Tôi nhìn trừng trừng nhưng bà ta không bối rối, không quay mặt đi.

- Theo như lời ông nhà nói thì cách đó không hiệu quả gì đâu. Cô ấy đã để cho ông nhà biết là chớ nên chen vào những chuyện không liên hệ gì tới ông. Và như thế thì không có lý do gì cô ta lại tâm sự với một thám tử tư.

- Vậy thì ông tính làm sao?

- Thưa bà Cole, bao giờ cũng có một cách thể đạt mục đích được cả. Có điều nhân vật chính mà cố tình im lặng thì công việc của tôi phải kéo dài hơn lệ thường một chút. Nhưng xin bà cứ tin cậy ở tôi chớ có tưởng là các tay thám tử tư suốt ngày chỉ lo say sưa như các tiểu thuyết đã tả đâu.

Bà ta kêu lên:

- Ồ, xin lỗi. Nói ra mới nhớ, chắc là ông khát lắm. Khoảng thời gian nóng bức như thế này, người ta cứ muốn luôn luôn có cái ly đầy trên tay.

Tôi trả lời là không từ chối một thứ gì mát lạnh một chút.

- Ông thích gì nào? Một thứ Scotch, rye hay một whisky soda?

Tôi chọn whisky. Bà Cole đứng dậy.

- Để tôi đi pha cho ông. Hôm nay thứ tư, người làm nghỉ cả.

Bà ta pha cho riêng mình một ly và chúng tôi ngồi nói chuyện khoảng mười lăm phút về đủ thứ trên đời. Bà ta không gây ác cảm, trái lại nữa là khác. Nhưng tôi tin chắc là bà ta thật ích kỷ và hẳn đã sống bên lề trong một chừng mực nào đó đối với hai người thân kia của gia đình.

Cuối cùng tôi đứng dậy. Bà Cole có vẻ thất vọng nhưng tôi nhắc rằng một thám tử tư phải sống nhờ vào sự làm việc của mình. Bà công nhận.

- Đúng rồi. Nhưng dù sao ông cũng nên báo cho tôi biết công việc ông tiến triển như thế nào. Tôi thường có mặt ở nhà vào thứ tư và thứ sáu. Vì vậy nếu chiều ngày mốt ông tới đây thì tôi sẽ hoan nghênh lắm. Đồng ý chứ?

Bà ta đặt tay lên cánh tay tôi, nhưng ngón tay bấu lại. Tôi lùi một bước khiến bà ta cười nhạo báng.

- Sợ à ông Bowman?

Tôi không trả lời đi thẳng về phía cửa chính.

Bà ta bước theo, tôi nép mình cho bà bước qua. Nơi tiền phòng, bà ta chợt dừng lại khiến tôi suýt chạm phải. Tôi chưa kịp định thần thì bà ta quay ngoắt người lại và ôm tôi chặt cứng. Một giây sau môi chúng tôi ép sát vào nhau.

Cuối cùng bà ta rời xa, miệng ẩm ướt, mất long lanh.

Trên đường lái về thành phố tôi lan man suy nghĩ. Tôi không hãnh diện gì lắm. Chỉ có một điều an ủi tôi. Chắc chắn tôi không phải là người đầu tiên được bà Cole tống tình. Và tất nhiên cũng không phải là người cuối cùng. Người đàn bà ấy là cả một núi lửa, còn ông bác sĩ Cole lại bắt buộc phải điều tiết chừng mực tình cảm của ông.

New York vươn lên trước mặt tôi phía xa. Con đường thẳng tắp và vắng lặng. Trời nóng đến mức đường bốc lên làn hơi mù trên mặt nhựa. Tôi liếc nhìn vào kính chiếu hậu và chợt thấy mặt mình đầy vết son. Tôi muốn lấy một chiếc khăn tay. Tôi phải hơi nghiêng mình về một bên. Cùng lúc ấy một ánh chớp bật lên ở phía trái. Một giây sau một cái lỗ tròn nho nhỏ hiện lên trên tấm kính chắn gió, có một thứ gì rít lên bên tai rỏi một tiếng nổ nổi lên giữa cảnh đồng quê yên lặng.

May mắn làm sao là trong quân ngũ người ta đã dạy chúng tôi phải làm thế nào trong trường hợp này. Tôi lạng xe qua phải, về phía cái hố đồng thời kéo mạnh thắng tay. Rồi tôi bò ra khỏi xe, rút khẩu 38 cầm trên tay. Nếu kẻ tấn công bước tới để thưởng thức thành công thì hắn biết tay tôi.

Năm phút trôi qua nhưng vẫn không có gì xảy ra tiếp. Tôi quan sát cảnh chung quanh. Tôi đang ở chẹt giữa một cái hẻm, hai bên là vách đá dỏ cao. Đây là một chỗ trú ẩn lý tưởng cho kẻ muốn giết tôi. Chắc hắn sử dụng một khẩu súng có ống ngắm xa.

Tôi chờ đợi thêm một chút nữa rồi cẩn thận bước lên lại chiếc Dodge. Xét góc bắn tới của viên đạn tôi có thể đoán chừng nơi phát ra tiếng nổ. Tôi dừng xe lại nơi đó và thám sát chung quanh. Tôi tìm kiếm khoảng mươi phút và rốt cục được thưởng công. Dưới chân một tảng đá có những vết chân lộn xộn, tôi thấy một cái vỏ đạn mà tôi nhận diện ra ngay trước khi nhặt lên. Đạn cỡ 300, nó phát ra từ một khẩu Lee - Enfield của quân đội không sai chạy vào đâu được và như vậy thì không dễ tìm ra tên khốn nạn muốn xoi thủng bụng tôi vừa rồi bởi vì có đến bốn triệu rưỡi lính được phát loại súng đó trong thời gian chiến tranh và sau đó không biết bao nhiêu người đã giữ riêng không trả lại nhà nước vì muốn giữ làm kỷ niệm.

Tôi lùa cái vỏ đạn vào túi và chầm chậm bước về xe. Nhất định vụ này đã có nguy hiểm hơn là tôi tưởng. Và tôi không còn có ý nghĩ là mình đã móc túi dễ dàng số tiền năm trăm đô la của bác sĩ Cole.

Tôi ngồi vào vô lăng, lấy trong hộc đựng găng tay ra một miếng giấy nhựa dính để bịt kín cái lỗ đạn trên kính. Rồi mở máy.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy