Bức Thư Tình Cuối

Chương 9

Anthony ngồi trên chiếc ghế cao cạnh quầy rượu, tay xoay tách cà phê đã uống hết và mắt nhìn chăm chú vào chiếc cầu thang dẫn từ ngoài đường xuống, tìm kiếm sự xuất hiện của cặp chân dài mảnh khảnh. Thỉnh thoảng một cặp đôi nào đó bước vào quán rượu Alberto, phàn nàn về hơi nóng khó chịu ngoài trời, rằng họ khát kinh khủng, họ đi ngang qua cô nàng Sherrie, một cô nàng buồn tẻ chuyên ngồi một chỗ trông coi phòng thay đồ với một cuốn sách trong tay. Anh dòm từng khuôn mặt và rồi lại nhìn vào phía trong quán rượu.

Đã bảy giờ kém mười lăm. Sáu giờ rưỡi, cô đã hẹn anh như thế trong thư. Anh lôi bức thư từ trong túi áo ra, tay vuốt từng nếp gấp và đọc lại những hàng chữ viết tay uốn lượn để chắc chắn cô sẽ tới. Yêu anh, J.

Họ đã gửi thư cho nhau trong vòng năm tuần. Thư của anh được gửi tới bưu cục trên đường Langley, nơi cô đăng ký hòm thư số 13 – hòm thư mà bà giám đốc bưu điện thú nhận là chẳng ai muốn sở hữu. Họ mới chỉ gặp nhau năm hay sáu lần gì đó và thường là rất chóng vánh – quá chóng vánh là đằng khác – trong những lúc mà lịch làm việc của anh hay Laurence cho phép.

Những gì anh không thể giãi bày trực tiếp với cô anh giãi bày qua những bức thư. Ngày nào anh cũng viết và anh kể với cô tất cả, không một chút bối rối ngượng ngùng. Giống như thể một con đập ngăn nước bị phá vỡ. Anh kể anh nhớ cô như thế nào, anh kể về cuộc sống bôn ba ở nước ngoài, vì sao chỉ đến bây giờ anh mới cảm thấy thao thức liên tục như thế. Anh phơi bày cả những tật xấu của mình – ích kỷ, ngang ngạnh, vô tâm – và nhờ cô anh đang dần sửa chữa những khiếm khuyết đó. Anh nói anh yêu cô, yêu cô ngàn lần, anh trau chuốt những dòng chữ trong các bức thư.

Còn cô thì ngược lại, thư cô viết rất ngắn gọn, và chỉ thể hiện đúng ý định nói. Tới gặp em ở đây. Hay Không phải lúc đó, nửa tiếng sau được không. Hay chỉ đơn giản là Vâng, em cũng thế. Lúc đầu anh đã nghĩ rằng chắc cảm xúc cô dành cho anh không đủ nhiều để cô có thể viết dài hơn. Sau này khi được ở cạnh cô, anh không thể tin người viết ra những dòng chữ khô khan ấy lại mãnh liệt, đầy đam mê và khao khát như thế, lo lắng và yêu thương anh như thế.

Có một tối cô tới rất muộn – sau này anh phát hiện ra là Laurence bất ngờ về nhà sớm hơn mọi khi và cô buộc phải nói dối đi thăm một người bạn bị ốm – cô bắt gặp anh đang say khướt và gần như ngã gục trên quầy rượu.

‘Cô thật tử tế khi ghé qua đây,’ anh lè nhè một cách giễu cợt, đưa một ly rượu về phía cô. Anh đã nốc bốn ly whisky đúp trong vòng có hai tiếng ngồi đợi cô. Cô tháo khăn trùm đầu, gọi một ly martini rồi chỉ một giây sau cô đổi ý không gọi nữa.

‘Cô không ở lại à?’

‘Tôi không muốn nhìn anh trong bộ dạng như vậy.’

Anh được thể mắng cô không thương tiếc về tất cả những gì cô không thể dành cho anh – cô dành rất ít thời gian, cô không thể viết cho anh một bức thư tử tế để anh ôm ấp vào lòng mỗi khi nhớ cô. Mặc cho đôi tay của Felipe, người phục vụ quán rượu, để trên vai để cố kiềm chế anh. Những gì anh đã trải qua thật khủng khiếp và anh muốn cô phải bị tổn thương vì đã làm anh như vậy. ‘Có vấn đề gì nào? Không dám viết ra những điều có thể làm bằng chứng chống lại cô đúng không?’

Anh căm thù mình vì đã thốt ra những lời lẽ đó. Anh là một người thật xấu xa, cái con người anh đã cố gắng che đậy trước cô.

Jennifer quay gót đi, lặng lẽ bước trên những bậc thang ra khỏi quán. Cô không hề ngoái lại trước những tiếng hét xin lỗi và xin cô quay lại của anh.

Anh gửi một tin nhắn chỉ có duy nhất một từ vào hòm thư của cô và hai ngày sống trong mặc cảm tội lỗi của anh đã được đền đáp bằng một bức thư trả lời của cô.

Boot. Em không dễ thể hiện tình cảm trên giấy. Em không hề thấy thoải mái khi viết ra. Viết là nghề của anh và em nâng niu trân trọng từng bức thư anh viết cho em. Nhưng đừng vì thế đánh giá tình cảm của em dành cho anh chỉ vì em không thể viết theo cách anh muốn.

Em sợ rằng nếu em buộc phải viết như thế chắc anh đọc sẽ thất vọng lắm. Em đã từng nói với anh, em ít khi bày tỏ ý kiến về vấn đề gì – trừ khi có chuyện thực sự quan trọng, như chuyện này – và em chẳng hề dễ dàng gì khi tự nguyện làm điều đó. Hãy tin là em luôn ở bên anh. Hãy tin vào em, bằng những hành động của em và cảm xúc của em. Đó mới là giá trị của em.

Người yêu của anh,

J

Anh đã khóc trong nỗi xấu hổ xen lẫn nhẹ nhõm khi đọc bức thư. Rồi anh lại ngờ ngợ rằng một phần của những vấn đề, phần cô chưa một lần nhắc tới, chính là vì cô vẫn tủi thân và giận anh khi nghĩ về sự việc xảy ra trong phòng khách sạn hôm đó, dù anh đã giải thích với cô không biết bao nhiêu lần vì sao anh không làm tình với cô. Anh ngờ rằng cô vẫn chưa hoàn toàn tin là cô khác với tất cả những phụ nữ có chồng mà anh từng dan díu trước đây.

‘Bạn gái của anh vẫn chưa đến à?’ Felipe lướt tới ngồi xuống cạnh anh. Quán rượu đã chật kín người. Tiếng nói chuyện râm ran xen kẽ tiếng piano vọng ra từ góc phòng. Nửa tiếng nữa mới tới giờ Felipe chơi kèn trumpet. Trên đầu họ, chiếc quạt trần quay một cách trễ nải, hầu như không thể xua tan không khí oi bức trong quán. ‘Anh không thất bại lần nữa đấy chứ?’

‘Đó là vì cà phê.’

‘Tôi muốn phải rất chắc chắn, tôi biết mà Tony.’

‘Tôi nói rồi, đó là vì cà phê.’

‘Không phải đồ uống. Thời gian gần đây anh có vẻ toàn có những lựa chọn sai lầm. Một ngày nào đó anh sẽ phải làm chồng để làm một người tử tế.’

Anthony giơ một tay ra hiệu lấy thêm cà phê. ‘Tôi thật hãnh diện, Felipe à, khi cậu đánh giá cao khối tài sản của tôi đến vậy. Nhưng nói để cậu biết, đầu tiên là tôi luôn rất kỹ lưỡng khi chọn bạn gái.’ Anh cười nhếch mép. ‘Tin tôi đi, cậu phải có một niềm tin sắt đá như thế nào về sự liều lĩnh của bản thân mới có thể để cho một nha sĩ chĩa máy khoan vào lấy tủy răng sau khi… vui thú với vợ của ông ấy một tiếng trước đó.’

Felipe không thể nhịn được cười. ‘Anh thật vô liêm sỉ.’

‘Không hề. Vì điều tiếp theo là tôi sẽ không dính líu gì tới những phụ nữ đã có chồng nữa.’

‘Chỉ chơi với các em còn độc thân?’

‘Không. Không ai hết. Chỉ có Một Người thôi.’

‘Một trăm người cộng thêm Một Người, ý anh là thế chứ gì.’ Felipe sủa ra một tràng cười thô tục. ‘Chắc hẳn anh sắp nói thêm là anh còn chuẩn bị học Kinh Thánh nữa.’

Thật nực cười là: anh càng viết, càng cố gắng giải thích về tình cảm của mình, dường như cô càng không tin anh. Cô luôn nghi ngờ những dòng thư anh viết, cô nghĩ chúng tuôn ra từ ngòi bút của anh quá dễ dàng. Cô từng chọc anh vài lần về chuyện này – và anh ngậm đắng trong lòng khi thấy có chút sự thật trong đó.

Cả cô và Felipe đều nhìn thấy một điểm chung ở anh: một người không có khả năng yêu thực sự. Một người thèm khát đạt được điều tưởng như không thể đạt được chỉ vì rất khó để đạt được điều đó.

‘Cậu bạn của tôi ơi, một ngày nào đó tôi sẽ làm cậu ngạc nhiên.’

‘Tony, anh ngồi ở đây nhẵn mặt ra rồi, tôi thừa biết sẽ chẳng có ngạc nhiên nào cả. Ồ, nhìn kìa, thiêng thế. Món quà sinh nhật của anh đã tới. Còn được đóng gói rất đẹp đẽ nữa chứ.’

Anthony nhìn lên và thấy đôi giày lụa xanh ngọc óng ả bước xuống bậc thang. Cô bước chậm rãi, tay nắm vào thanh vịn, lần đầu tiên anh được ngắm cô từ những bước chân, rồi người cô lộ dần đến khi toàn khuôn mặt cô hiện ra, ửng đỏ và hơi mướt mồ hôi. Nhìn thấy cô, tim anh như ngừng đập.

‘Em xin lỗi,’ cô nói và hôn vào má anh. Anh nghe thấy mùi nước hoa ấm nồng, có thể cảm nhận hơi ấm từ má cô truyền sang người anh. Những ngón tay của cô nắm nhẹ vào ngón tay anh. ‘Phải khó khăn lắm em mới tới được đây. Có chỗ nào riêng tư để chúng ta ngồi không?’

Felipe chỉ cho họ về một góc quán và cô tìm cách vuốt tóc cho ngay ngắn.

‘Anh đã nghĩ là em sẽ không tới,’ anh nói, sau khi thấy Felipe đưa cô một ly martini.

‘Mẹ của Laurence tới chơi một cách bất ngờ. Bà ấy sẽ thường xuyên làm thế. Em ngồi rót trà cho bà và nghĩ bụng chắc em sắp phải hét toáng lên mất.’

‘Chồng em đâu rồi?’ Anh lần tìm bàn tay cô dưới bàn và nắm chặt nó trong tay mình. Lạy Chúa, anh yêu làm sao cái cảm giác này.

‘Đi Paris. Anh ấy dự định gặp một ại đó ở công ty Citroen để bàn về việc kinh doanh lớp đệm thắng hay đại loại như thế.’

‘Nếu em là của anh,’ Anthony nói. ‘Anh sẽ không để em một mình dù chỉ một phút.’

‘Em cược là anh nói thế với tất cả các cô gái.’

‘Đừng nói thế. Anh căm ghét kiểu suy nghĩ đó.’

‘Ồ, đừng giả vờ là anh chưa từng thử dùng những từ ngữ mỹ miều nhất với các cô gái khác. Em hiểu anh, Boot à. Anh đã từng nói với em như thế, nhớ không?’

Anh thở dài. ‘Đấy, quả là dại dột khi thật thà quá. Thế mới hiểu vì sao chả bao giờ anh nhớ điều ấy cả.’

Anh cảm nhận chân cô đang di chuyển dưới ghế để ở gần anh hơn, chân cô quấn lấy chân anh khiến anh vô cùng thư giãn. Cô uống martini và vào khoảnh khắc đó, tại góc quầy rượu đó, khi cô ngồi cạnh anh, anh cảm nhận rõ niềm vui khi được sở hữu cô. Ban nhạc ngừng chơi, đến lượt Felipe chơi kèn trumpet. Dưới ánh nến, gương mặt cô lấp lánh và tỏ rõ sự thích thú. Anh lén ngắm nhìn cô và biết một điều chắc chắn rằng cô là người đàn bà duy nhất có thể khiến anh có cái cảm giác như lúc này.

‘Chúng ta nhảy chứ?’

Đã có một vài cặp đang xoay theo điệu nhạc trên sàn trong ánh sáng mờ ảo. Anh ôm cô, cảm nhận rõ mùi hương từ tóc cô tỏa ra và thân thể cô đang ghì chặt lấy anh, dường như chỉ có anh và cô đang hòa mình trong tiếng nhạc và trong sự mềm mại ngọt ngào của da thịt cô.

‘Jenny?’

‘Dạ?’

‘Hãy hôn anh.’

Kể từ nụ hôn đầu tiên ở công viên Postman, mỗi nụ hôn sau đó của họ đều là vụng trộm: trong xe ô tô của anh, tại một con đường hẻo lánh ở vùng ngoại ô, đằng sau một khu nhà hàng. Anh thoáng thấy sự phản đối trên khóe môi cô: Ở đây ư? Trước mặt tất cả những người này? Anh nghĩ cô cũng sẽ nói làm thế thì mạo hiểm quá. Nhưng có lẽ có điều gì đó từ ánh mắt của anh, từ khuôn mặt anh đã làm cô rung động. Khuôn mặt cô dịu lại, lần nào cũng vậy khi nó chỉ ở cách anh vài mi-li-mét. Cô đưa một tay vuốt má anh và hôn anh, nồng nhiệt, say đắm.

‘Anh khiến em rất hạnh phúc, anh biết không,’ cô nói nhẹ nhàng, khẳng định chưa bao giờ cô cảm thấy như thế. Ngón tay cô quấn chặt lấy tay anh; sở hữu và chắc chắn. ‘Em không thể giả vờ có cảm giác này.’

‘Vậy thì hãy rời bỏ anh ta.’ Anh bật nói trước khi kịp hiểu mình đang nói gì.

‘Anh nói gì vậy?’

‘Hãy bỏ anh ta. Đi vào sống cùng anh. Anh vừa được đề nghị làm một công việc mời. Chúng ta chỉ đơn giản là cùng biến mất.’

‘Đừng.’

‘Đừng gì?’

‘Đừng nói như thế. Anh biết là không thể.’

‘Vì sao?’ Anh nói. Anh có thể nghe rõ âm lệnh trong giọng nói của mình. ‘Vì sao lại không thể?’

‘Chúng ta – chúng ta vẫn chưa biết nhiều về nhau.’

‘Có chứ, chúng ta biết rất rõ về nhau mà.’

Anh cúi xuống và hôn cô lần nữa. Anh nhận thấy một thoáng phản kháng và anh kéo cô về phía mình, tay anh đặt trên eo cô, cảm nhận rõ cô đang tan chảy trong vòng tay anh. Tiếng nhạc nhỏ dần, anh luồn tay vào gáy và nâng tóc cô lên, anh thấy gáy cô mướt mồ hôi và anh dừng lại. Mắt cô nhắm hờ, đầu cô hơi ngả sang một bên và đôi môi cô hé mở chờ đợi.

Đôi mắt xanh biếc mở to và gắn chặt vào mắt anh, rồi cô cười, nụ cười dễ làm say lòng và nói hết mọi khao khát trong cô. Một người đàn ông có thể gặp nụ cười như thế trong bao lần trong đời mình. Không phải là một cử chỉ chịu đựng, một cảm xúc hay một bắt buộc. Được rồi, anh yêu, nếu anh thực sự muốn thế. Jennifer Stirling thèm khát anh. Cô thèm anh như anh thèm cô vậy. ‘Em nóng kinh khủng,’ cô nói, mắt vẫn không rời mắt anh.

‘Chúng ta tìm chỗ thoáng hơn nhé.’ Anh nắm chặt tay cô và kéo cô ra khỏi đám đông đang quay cuồng. Anh có thể cảm nhận cô đang cười và bám chặt vào đằng sau áo anh. Họ tìm được tới một khoảng không khá riêng tư ở hành lang và anh lại tìm tới môi cô, tay anh cuộn chặt trong tay cô, miệng cô ấm áp trong đôi môi anh. Cô hôn lại anh một cách nồng nhiệt, không hề giảm ngay cả khi nghe tiếng chân đi ngang qua. Anh cảm nhận tay cô đang lần vào phía trong áo sơ mi của anh, sự đụng chạm của những ngón tay trên người khiến anh bị kích thích vô cùng và gần như không thể suy nghĩ được gì. Phải làm gì đây? Phải làm gì? Nụ hôn của họ cuồng nhiệt hơn, vội vã hơn. Anh biết nếu anh không cho cô vào lúc này chắc anh sẽ nổ tung lên mất. Anh dừng lại, hai tay ôm lấy mặt cô và nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt khắc khoải thèm khát. Sự xúc động hiện rõ trên khuôn mặt cô là câu trả lời cho anh.

Anh nhìn sang bên phải. Sherrie vẫn mải mê đọc sách, phòng giữ đồ trống không trong cái oi ả của tháng Tám. Cô nàng tảng lờ coi như không nhìn thấy gì sau nhiều năm quá quen với những chuyện như thế này. ‘Sherrie,’ anh gọi, rút tờ mười siling từ túi. ‘Cô có muốn nghỉ giải lao làm ly trà chút không?’

Cô nàng nhướn mày, đút tờ tiền vào túi và tụt xuống ghế. ‘Cho anh mười phút,’ cô nói tưng tửng. Jennifer, không thể nén cười, theo anh vào phòng giữ đồ, thở hổn hển khi anh với tay kéo tấm rèm che lại.

Bóng tối tĩnh lặng, mùi của hàng ngàn chiếc áo khoác vẫn còn vương lại đâu đó. Họ quấn lấy nhau, và giẫm phải một giá treo đồ. Những chiếc mắc áo kêu lách cách trên đầu họ, như tiếng cái chũm đang thì thầm. Anh không nhìn thấy cô nhưng biết cô đang ở ngay trước mặt anh, lưng tựa vào tường, môi cô gắn chặt trên môi anh, cuồng nhiệt hơn lúc nào hết và thì thầm gọi tên anh.

Một phần trong con người anh biết rằng cô sẽ là của anh. ‘Hãy bảo anh dừng lại,’ anh thì thầm, tay anh vuốt ve ngực cô, thở gấp, anh biết rằng chỉ có cách đấy mới có thể dừng anh lại lúc này. ‘Hãy bảo anh dừng lại.’ Cô lắc đầu từ chối. ‘Ôi, Lạy Chúa,’ anh thì thầm. Họ càng điên cuồng quấn chặt lấy nhau, cô thở hổn hển, chân quấn chặt và chuyển động xung quanh anh. Anh lần tay xuống phía dưới váy cô, vuốt ngược lên chiếc váy lụa và chạm vào chiếc quần lót. Anh cảm nhận những ngón tay cô luồn vào tóc anh, một tay còn lại lần xuống phía trong quần anh. Một phần trong anh hơi sững lại, bởi anh đã từng nghĩ sự đoan trang được nuôi dạy từ bé trong cô chắc sẽ không cho phép cô có một hành động như thế.

Thời gian trôi qua thật chậm, không gian đặc quánh, hơi thở của họ hòa quyện với nhau. Quần áo trút sang một bên. Đùi của họ thật ẩm ướt, đùi anh đỡ đùi cô. Và rồi – ôi, Lạy Chúa – anh đã ở trong cô, và trong một khoảnh khắc mọi thứ như dừng lại: hơi thở của cô, chuyển động của cô, nhịp tim của anh. Và có lẽ cả thế giới nữa. Anh cảm nhận miệng cô trong miệng mình, hơi thở cô trong hơi thở của anh. Họ chuyển động cùng nhau và hòa làm một. Anh không còn nghe thấy tiếng mắc áo va vào nhau, tiếng nhạc ồn ào phía bên kia bức tường, tiếng ai đó đang chào bạn ở ngoài hành lang. Chỉ có anh và Jennifer, chuyển động chậm và rồi nhanh hơn, cô ôm anh thật chặt, không còn phát ra tiếng cười rúc rích. Môi anh để trên da cô, hơi thở của cô phả vào tai anh. Anh cảm thấy sự chuyển động trong cô ngày càng gấp gáp và mạnh mẽ hơn, cảm thấy cô như tan chảy vào chính cô. Anh hiểu, với một phần lý trí còn tỉnh táo, rằng cô không nên tạo ra tiếng động. Và khi anh nghe tiếng rên từ cổ họng cô như sắp bật ra, đầu cô ngửa ra sau, anh vội hôi lên môi cô, tận hưởng tiếng rên nhè nhẹ, sự khoái cảm trong cô và biết chắc giờ cô đã là của anh.

Sẻ chia là hạnh phúc.

Anh rút ra khỏi cô, chân anh như bị chuột rút khi anh để cô xuống thấp. Họ vẫn tiếp tục ôm nhau thật chặt, cô run rẩy và mềm nhũn tựa hẳn vào cánh tay anh, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh không nhớ đã nói gì với cô lúc đó. Anh yêu em. Anh yêu em. Đừng rời xa anh. Em thật tuyệt vời. Anh chỉ nhớ anh đã nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, còn cô thì thầm lại những lời yêu thương chắc nịch, nửa như cười, những nụ hôn của cô, ôi những nụ hôn của cô.

Và rồi, như thể tới điểm cuối của đường hầm, họ nghe tiếng Sherrie hắng giọng. Jennifer vuốt thẳng lại quần áo, và để anh vuốt lại chiếc váy cho mình. Anh cảm nhận sức nặng ở tay cô khi cô kéo anh trở lại phía ánh đèn, trở về với thế giới thật, chân anh vẫn còn yếu, hơi thở anh chưa trở lại, anh vẫn còn nuối tiếc khi phải rời xa thiên đường tối sẫm đằng sau.

‘Mười lăm phút rồi,’ Sherrie hắng giọng khi nghe tiếng Jennifer bước ra trong khi vẫn chăm chú đọc sách. Váy xống của cô đã gọn gàng trở lại, chỉ có mớ tóc buông chưa kịp vuốt lại của cô là có thể tố cáo điều gì đã xảy ra.

‘Nếu cô cho là thế.’ Anh rút thêm một tờ tiền đưa cho cô nàng.

Jennifer quay sang anh, mặt cô vẫn chưa hết xúc động. ‘Ôi, chiếc giày của em!’, cô thốt lên, tay giữ đôi chân trần đi tất. Cô phá lên cười, tay bịt miệng. Anh thích thú nhìn biểu hiện láu lỉnh của cô – anh đã sợ có thể cô bỗng thấy ân hận về chuyện vừa rồi.

‘Để anh đi lấy,’ anh nói, quay trở lại bóng tối phía sau.

‘Ai bảo thời nay không còn mấy người ga-lăng nữa?’ Sherrie lầm bầm.

Anh dò dẫm trong bóng tối tìm chiếc giày lụa, đôi tay còn lại thọc vào tóc, tưởng tượng đó là tóc cô. Đâu đó vẫn còn vọng lại mùi hương của cuộc tình trộn lẫn với mùi nước hoa của cô. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác phiêu bồng như vậy. Anh nhắm mắt trong một giây, nhớ lại cảm giác ở bên cạnh cô, cái cảm giác…

‘Ôi, chào bà Stirling!’

Anh tìm thấy chiếc giày ở dưới ghế, và nghe thấy tiếng Jennifer mấp máy từ xa chào lại.

Khi anh quay trở lại, một người đàn ông trẻ đang đứng ngay cửa phòng thay đồ. Trên khóe môi anh ta ngậm một điều xì-gà và anh ta choàng tay ôm một cô gái tóc sẫm màu đang nhún nhảy về hướng có tiếng nhạc.

‘Anh khỏe không, Reggie?’ Jennifer duyên dáng đưa một bàn tay cho anh ta.

Anthony nhận thấy anh ta liếc nhanh về phía anh. ‘Tôi khỏe. Ông Stirling có đi cùng cô không?’

Cô trả lời không một chút ngập ngừng. ‘Laurence đi công tác. Đây là Anthony, bạn chung của chúng tôi. Anh ấy đã rất tử tế mời tôi đi chơi tối nay.’

Hai người bắt tay nhau. ‘Xin chào anh.’

Anthony cười hơi chút ngượng ngập.

Reggie đứng đó, mắt không ngừng liếc từ tóc của Jennifer xuống đôi má còn ửng đỏ, có vẻ nhận ra điều gì đó không bình thường. Anh ta hất đầu về phía chân Jennifer. ‘Hình như cô… làm rớt một chiếc giày.’

‘Đôi giày khiêu vũ của tôi. Tôi gửi chúng vào phòng gửi đồ mà khi lấy ra thì lại lấy lộn. Tôi thật đãng trí.’ Giọng cô tỉnh bơ, không hề bối rối.

Anthony đưa chiếc giày còn lại ra. ‘Tôi tìm thấy rồi đây,’ anh nói. ‘Tôi đã để đôi giày đi ngoài đường vào trong đó.’ Sherrie vẫn ngồi bất động, mắt dán chặt vào cuốn sách.

Reggie cười tự mãn, rõ ràng rất thích thú trước phát hiện vừa rồi. Anthony tự hỏi liệu anh ta còn đang chần chừ đợi anh mời một ly rượu hay mời ngồi cùng với họ. Cho dù trường hợp nào thì anh ta cũng đáng bị nguyền rủa.

May sao, bạn gái của Reggie khoác tay anh. ‘Thôi nào, Reggie. Nhìn kìa, Mel đã ngồi kia rồi.’

‘Tôi phải đi làm nhiệm vụ đây.’ Reggie vừa đi vừa vẫy tay chào tạm biệt họ qua dãy bàn. ‘Vui vẻ với những điệu nhảy nhé.’

‘Chết tiệt,’ cô thì thầm trong tiếng thở gấp. ‘Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt.’

Anh đưa cô trở lại khu vực chính. ‘Làm ly nước đi em.’

Họ dìu nhau về phía quầy rượu, những mê ly phấn khích mười phút trước đây dường như chỉ là dĩ vãng xa xôi. Ngay lần gặp đầu tiên Anthony đã không ưa gã đàn ông trẻ tuổi này – anh đã muốn thụi cho anh ta một quả đấm.

Cô uống hết ly martini chỉ trong một ngụm. Vào lúc khác, hành động này của cô có thể khiến anh bật cười. Nhưng vào lúc này, anh thấy rõ cô đang rất lo lắng.

‘Hãy quên chuyện đó đi,’ anh nói. ‘Em chẳng thể làm gì khác.’

‘Nhưng nếu anh ta nói với -’

‘Vậy em hãy bỏ Laurence đi. Đơn giản thế thôi.’

‘Anthony…’

‘Em không thể trở về với anh ta, Jenny. Không thể sau khi tất cả những chuyện này xảy ra. Em biết điều đó mà.’

Cô lấy bộ đồ trang điểm ra và dặm lại mascara dưới mắt. Không hài lòng, cô dập nắp hộp lại.

‘Jenny?’

‘Anh nghĩ sao khi yêu cầu em làm vậy. Em sẽ mất tất cả. Gia đình… tất cả trong cuộc sống. Em sẽ bị mọi người khinh bỉ.’

‘Nhưng em còn có anh. Anh sẽ làm em hạnh phúc. Em đã nói thế mà.’

‘Với phụ nữ thì khác. Em sẽ -’

‘Chúng ta sẽ cưới nhau.’

‘Anh thực sự nghĩ Laurence sẽ đồng ý ly dị em ư? Anh nghĩ anh ấy sẽ để em đi ư?’ Mặt cô tối sầm lại.

‘Anh chỉ nghĩ anh ta không phù hợp với em. Anh mới là người dành cho em.’

Anh nói thêm khi thấy cô im lặng. ‘Em có hạnh phúc khi ở cạnh anh ta không? Đó có phải là cuộc sống em muốn có không? Làm tù nhân trong một cái lồng son?’

‘Em không phải là tù nhân. Đừng có nói kiểu thế.’

‘Chỉ là em không nhận ra đó thôi.’

‘Không. Đó chỉ vì anh muốn nghĩ như vậy. Larry không phải là một người chồng tồi.’

‘Bởi vì em vẫn chưa nhận ra thôi, Jenny, nhưng càng ngày em sẽ càng thấy không hạnh phúc khi ở cạnh anh ta.’

‘Giờ anh lại kiêm thêm vai trò thầy bói?’

Anh vẫn cảm thấy giận dữ và nó khiến anh trở nên táo bạo hơn. ‘Anh ta sẽ đè nát em, sẽ phá hủy những thứ tạo nên em. Jennifer, anh ta là một kẻ ngu ngốc, một kẻ ngu ngốc nguy hiểm, và em thì quá mù quáng không nhận ra điều đó.’

Mặt cô biến sắc. ‘Sao anh dám nói thế? Anh dám nói thế?’

Anh nhận thấy mắt cô đã ngân ngấn nước và nỗi giận trong anh dịu xuống. Anh lấy từ túi quần chiếc khăn mùi xoa, định đưa lên lau nước mắt cho cô nhưng cô vội đưa tay ngăn lại. ‘Đừng,’ cô thì thầm, ‘Reggie có thể đang theo dõi chúng ta.’

‘Anh xin lỗi. Anh không định làm em khóc. Đừng khóc nữa em yêu.’

Họ ngồi im lặng bên nhau và cùng nhìn vô định về phía sàn nhảy.

‘Chuyện này thật khó nói,’ cô tiếp tục thì thầm. ‘Em đã nghĩ em là người hạnh phúc. Em đã nghĩ cuộc sống của em rất tuyệt vời. Và rồi anh xuất hiện và không còn gì… không còn gì là có ý nghĩa nữa cả. Tất cả những điều em đã và đang cố gắng thu xếp – nhà cửa, con trẻ, đi du lịch – giờ em không còn muốn nữa. Em không ngủ. Em không ăn. Em chỉ nghĩ về anh. Em biết em không thể ngừng nghĩ về điều đó.’ Cô làm một cử chỉ về phía phòng giữ đồ. ‘Nhưng thực sự ý nghĩ bỏ nhà ra đi,’ cô sụt sùi, ‘nó giống như thể em đi về phía địa ngục vậy.’

‘Địa ngục?’

Cô lau nước mũi. ‘Yêu anh sẽ phải có những trả giá như vậy. Ba mẹ em chắc chắn sẽ từ bỏ em. Em sẽ không có gì trong tay. Mà em thì không thể làm gì, Anthony. Em chẳng giỏi làm gì ngoài việc sống trên đời này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngay cả việc nhà em cũng không thể thu xếp cho anh?’

‘Em nghĩ đó là những điều đáng quan tâm à?’

‘Trước sau gì anh cũng sẽ quan tâm. Một cô tiểu thư nhà giàu được nuông chiều. Đó là ý nghĩ đầu tiên của anh về em và anh đã đúng. Em có thể khiến đàn ông si mê mình, nhưng đó là điều duy nhất em có thể làm.’

Môi dưới của cô run lên. Anh bỗng giận chính mình, ước gì trước đây anh đừng gọi cô như thế. Họ im lặng bên nhau, nhìn Felipe thổi kèn và chìm đắm trong suy nghĩ.

‘Anh mới nhận được một lời đề nghị làm việc,’ cuối cùng anh lên tiếng. ‘Ở New York. Làm phóng viên cho Liên Hợp Quốc.’

Cô quay sang anh. ‘Anh chuẩn bị đi ư?’

‘Hãy nghe anh nói. Đã nhiều năm rồi anh là một kẻ lông bông. Khi ở Châu Phi anh thấy thật lẻ loi. Khi về tới nhà, anh lại mong muốn quay trở lại đó. Anh không bao giờ có thể ổn định ở một chỗ, không bao giờ có thể thoát khỏi ý nghĩ anh nên ở một nơi nào khác, làm một công việc gì khác.’ Anh cầm tay cô. ‘Và rồi anh gặp em. Bỗng nhiên anh thấy tương lai. Anh thấy lý do cần phải ổn định cuộc sống, gây dựng nó ở một nơi nhất định. Làm việc cho Liên Hợp Quốc thực sự là một cơ hội tốt để làm điều đó. Anh chỉ cần có em bên cạnh.’

‘Em không thể. Anh không hiểu đâu.’

‘Có chuyện gì?’

‘Em sợ.’

‘Về việc anh ta có thể làm hại tới em ư?’ Nỗi tức giận lại bùng lên trong anh. ‘Em nghĩ anh sợ anh ta ư? Em nghĩ anh không thể bảo vệ em ư?’

‘Không. Không phải vì anh ta. Làm ơn nói nhỏ thôi anh.’

‘Vậy em sợ những kẻ kỳ quặc luôn vây quanh em? Em thực sự quan tâm tới những lời dèm pha của họ? Đó là những kẻ trống rỗng và ngu ngốc với -’

‘Đừng nói nữa! Không phải vì họ!’

‘Vậy vì sao? Em sợ điều gì?’

‘Em sợ anh.’

Anh cố hiểu cô đang nói gì. ‘Nhưng anh sẽ không -’

‘Em sợ những xúc cảm em đang dành cho anh. Em sợ khi quá yêu một người nào đó như thế này.’ Giọng cô vỡ òa. Cô gấp miếng vải lót ly trong tay và xoắn giữa những ngón tay mảnh mai. ‘Em yêu chồng em, nhưng không phải như thế này. Em đã từng tự hào về anh ấy và cũng có lúc chán ghét anh ấy. Phần thời gian bọn em tồn tại bên nhau khá ổn thỏa. Em tạo lập mái nhà của em và em biết em có thể sống như thế. Anh có hiểu không? Em biết em có thể sống như thế cả quãng đời còn lại và em tin cuộc sống đó sẽ không quá tồi tệ. Em vẫn còn may mắn hơn nhiều người đàn bà khác.’

‘Thế còn anh thì sao?’

Cô suy nghĩ rất lâu trước khi trả lời anh, ‘Nếu em chấp nhận yêu anh, tình yêu đó sẽ nhấn chìm em. Sẽ không có gì trong cuộc sống của em ngoài anh. Em sẽ luôn sống với cảm giác lo sợ rằng một ngày nào đó anh có thể suy nghĩ lại. Và lúc đó, nếu thực sự điều đó xảy ra, em sẽ chết mất.’

Anh cầm tay cô, đưa lên môi hôn cuồng nhiệt, mặc cho những lời thì thầm phản đối. Anh hôn đầu ngón tay. Anh muốn hôn toàn bộ lên người cô và ôm cô vào lòng, thật chặt để không bao giờ cô có thể rời xa anh nữa. ‘Anh yêu em, Jennifer,’ anh nói. ‘Anh sẽ không bao giờ thôi yêu em. Anh chưa từng yêu ai như yêu em, trước đây và cả sau này cũng vậy.’

‘Giờ thì anh nói thế,’ cô nói.

‘Bởi vì đó là sự thật.’ Anh lắc đầu. ‘Anh không biết phải nói gì với em nữa.’

‘Không cần đâu. Anh đã nói tất cả rồi. Anh đã nói với em qua những bức thư, những lời nói ngọt ngào của anh.’ Cô rút tay ra và với lấy ly rượu Martini. Cô cất lời, lần này như thể nói với chính mình. ‘Nhưng điều ấy cũng không làm sự việc trở nên dễ dàng hơn.’ Cô tiếp tục thu chân lại. Anh đau đớn nhận ra sự trống vắng của cô. ‘Em đang nói gì vậy?’ Anh cố gắng kiềm chế giọng nói của mình. ‘Em yêu anh, nhưng lại bảo không còn gì hy vọng cho chúng ta?’

Trong thoáng chốc người cô như sụp đổ. ‘Cả hai chúng ta đều biết điều ấy mà…’ Cô không kết thúc câu nói.

Cô không cần phải làm vậy.

Arthur James đã xóa bỏ thông tin đang có quan hệ với một người trên tài khoản Facbook.

Thư người đàn ông gửi người đàn bà,

qua Facebook – tên đã thay đổi.