Khi Georgia đã được cho uống sữa và tắm rửa, Nina để con bé lại cho Lucia chăm sóc và đi lên căn phòng mà Paloma đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Một căn phòng được trang hoàng xa hoa, chiếc giường ngủ khổng lồ đặt trong phòng với đệm và những cái gối mang màu sắc tươi sáng, sàn nhà trải thảm với họa tiết xưa mang nét độc đáo. Trong phòng có một tủ đựng đồ lớn, bàn phấn và hai cánh cửa, một cửa dẫn vào phòng tắm [27], một cánh cửa dẫn sang căn phòng mà Paloma đã thông báo với cô từ sớm - trao đổi cái nháy mắt đầy bí ẩn với Lucia - đó là dãy phòng của Marc.
[27] (nguyên văn) en suite bathroom. Là loại phòng tắm hiện đại được trang bị đầy đủ giống như ở các khách sạn đạt tiêu chuẩn 5 sao. Nó giống như thế này
images
Nina dời mắt khỏi cánh cửa đóng lại chắc chắn đó và đi ngang qua phòng đến dãy cửa sổ, nhìn ra dốc núi Vesuvius [28] hùng vĩ. Những cơn gió nhẹ làm lay động những tấm màn cửa mỏng, đem theo hương cam và kim ngân vào phòng.
[28] Đây là hình ảnh của núi Vesuvius. Theo moko tìm hiểu thì đây là dãy núi lửa nằm trên Vịnh Naples, Ý, khoảng 9km phía Đông của Naples.
images
Có tiếng gõ nhẹ nơi cánh cửa nối giữa hai phòng. Cô quay người và lấy lại sự tự chủ, cổ họng cô khô khốc khi Marc bước vào phòng. Anh ăn mặc một cách trang trọng, bộ âu phục buổi tối làm anh dường như cao hơn và uy nghi hơn, cái áo sơ mi trắng tinh làm nổi bật làn da rám nắng màu ô-liu và đôi mắt đen của anh.
“Cha tôi thích mọi người mặc như thế này khi dùng bữa tối”, anh giải thích. “Cô có tất cả mọi thứ mình cần chưa?”
“Vâng”. Cô chỉ vào bộ váy mà Paloma đã để lại từ sớm. “Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không chuẩn bị lâu đâu. Tôi muốn chắc chắn Georgia đã ngủ ngon trước”.
“Tôi sẽ chờ cô trong phòng của tôi. Hãy gõ cửa khi nào cô sẵn sàng đi xuống. Nó phải mất một lúc để cô tìm ra đường đi quanh biệt thự”.
“Cám ơn anh”. Cô chờ cho đến khi anh khép cửa lại trước khi cởi đồ ra, ước rằng cô có thời gian để tắm rửa nhưng cô quyết định nó sẽ khiến cha của Marc khó chịu vì việc làm chậm bữa tối. Cô rửa mặt và trang điểm nhẹ nhàng, dùng chiếc kẹp đơn giản buộc tóc để lộ ra cần cổ thon dài. Bộ váy cô đem theo là của Nadia, nó khá vừa với người cô, một bộ váy đơn giản thanh lịch, chất liệu vải sa màu hồng phấn làm tôn thêm làn da màu kem của cô.
Cô ngập ngừng gõ vào cánh cửa thông giữa hai phòng và nín thở khi nghe thấy tiếng bước chân của Marc đến gần.
“Sẵn sàng rồi chứ?” Anh hỏi lướt khắp người cô với sự đánh giá.
Cô trao cho anh một nụ cười lo lắng. “Vâng”.
***
Phòng ăn được trang hoàng xa hoa như toàn bộ ngôi biệt thự này. Những chúc đèn chùm bằng pha lê treo trên trần cao, trên tường được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật vô giá cũng như vài tấm gương được mạ vàng làm cho căn phòng dường như lớn thêm. Bàn ăn dài được sắp xếp dành cho ba người, những món đồ làm bằng bạc và thủy tinh tuyệt nhất được sắp đặt theo phong cách tao nhã, với những đóa hồng tỏa hương thơm ngát đặt ở giữa.
Vito Marcello đã rồi vào vị trí cuối bàn ăn, ánh mắt ông xoáy vào Nina khi cô bước vào phòng cùng với Marc bên cạnh.
“Con đến trễ, Marc”, ông nói bằng tiếng Ý, giọng nói thể hiện sự quở trách. “Con không dạy vợ mình phải biết đến đúng giờ sao?”
Marc kéo ghế ra cho Nina khi anh bắt gặp cái quắc mắt của cha anh. “Chúng con đến trễ không phải do lỗi của Nina”, anh trả lời bằng tiếng Ý. “Con có vài cuộc gọi. Chính con là người bắt Nina phải chờ”.
Nina ngồi xuống và chờ cho đến khi anh ngồi vào vị trí đối diện trước khi gửi đến anh cái nhìn biết ơn. Anh giữ lấy ánh mắt cô trong một lúc lâu, một sự bối rối nhỏ lướt qua đôi mắt đen của anh khi nó nhìn vào cô.
“Căn nhà của ngài thật đẹp, Signore Marcello”, cô nói để phá vỡ sự thinh lặng khó chịu.
“Một ngày nào đó nó sẽ là của Georgia”, Vito trả lời bằng tiếng Anh và phẩy tay ra hiệu cho người giúp việc đổ đầy bình nước. “Đó là nếu như Marc không có con trai. Con nghĩ sao, Marc?” Ông đổi lại nói bằng tiếng Ý và kèm theo sự lăng mạ trong đó. “Con có thể đảm đương vị trí mà Andre đã bỏ lại. Ta chắc chắn vợ con không phiền nếu như con trả đủ tiền cho cô ta. Cô ta đã dang rộng hai chân cho nhiều kẻ khác, thì tại sao không thể với con chứ?”
Nina hít sâu vào, hai tay sít chặt lại trên đùi vì tức giận, hai má đỏ lên.
“Những gì giữa con và Nina thì sẽ là chuyện giữa chúng con, chứ không phải ai khác”, Marc nói với sự bình tĩnh không thể làm dịu được. “Papa, con mong rằng ba sẽ biết kiềm chế và không lăng mạ cô ấy khi có sự hiện diện của con. Nói cho cùng, cô ấy là mẹ đứa cháu nội duy nhất của ba và chắc chắn cô ấy đáng nhận được chút ít sự kính trọng”.
Ánh mắt của Vito lóe lên sự tức giận. “Cô ta chính là lý do khiến em trai của con phải chết! Cô ta phải trả giá về điều đó!”
“Như thế ạ?” Marc hỏi một cách đều đều. “Bằng việc chế nhạo cô ấy bất cứ khi nào ba có cơ hội sao? Bằng việc xoắn vào mặc cảm tội lỗi như ba đã luôn làm đối với con sao?”
Nina ngồi bất động.
Vito đặt mạnh ly nước xuống bàn đến nỗi chùm đèn trên trần cùng với toàn bộ ly nước trên bàn kêu leng keng. Ông nhìn chằm chằm đầy tức giận vào con trai mình, hai má nâu sẫm lại và làn môi trắng bệch lại.
“Nó không phải là sự thật sao?” Marc tiếp tục với tông giọng đều đều. “Ba luôn khiển trách con về cái chết của mẹ bởi vì ba không muốn đối mặt với sự thật ba cũng có một phần trách nhiệm trong đó”.
“Con đã đến trễ”. Vito nói lắp bắp. “Con đã giết chết bà ấy bằng việc đến trễ của mình”.
“Không phải như thế, Papa” Marc tuyên bố một cách nhẹ nhàng. “Ba mới chính là người đến trễ. Ba không nhớ con đã phải chờ ba ký xong số tài liệu của dự án Milan sao? Ba đã say khướt. Con đã phải chờ ba tỉnh rượu trước khi ba ký tên vào số tài liệu đó”.
Nina nhìn người đàn ông đó đầy đau đớn khi ông với tay lấy ly rượu và uống cạn nó, cằm ông run lên như thể ông đang gặp khó khăn trong việc kiểm soát những cảm xúc của mình.
“Việc khiển trách một người dễ dàng hơn đối mặt với thực tế tội lỗi của mình”. Marc nói tiếp kèm theo tiếng thở dài cuối câu, tông giọng anh nhẹ nhàng. “Có thể cả hai cha con ta đều đáng trách. Đáng lẽ con không nên che giấu việc ba say rượu như con đã làm, nhưng con làm thế chỉ để bảo vệ mẹ mình. Bây giờ con đã biết cái giá mà cả hai cha con ta phải trả vì sự im lặng của con”.
Vito đẩy người rời khỏi bàn và ra hiệu cho người giúẻ tuổi hồi nãy đẩy xe đưa ông rời khỏi phòng.
Marc đứng dậy như dấu hiệu tỏ lòng kính trọng khi cha anh rời khỏi phòng. Nina ngồi tại đó, cổ họng khô khốc với cảm xúc về những gì Marc đã đối phó với sự đau đớn lớn nhất của anh.
Marc nhìn cô ngang qua chiều dài chiếc bàn. “Tôi xin lỗi vì bắt cô phải chứng kiến việc này”.
“Tất cả đều ổn mà”. Cô nhìn xuống mặt bàn hơn là giữ lấy ánh mắt của anh. “Tôi hiểu...anh không có ý định làm thế”.
Sự thinh lặng kéo dài.
Nina lục lọi trong đầu óc để tìm cách che giấu nó nhưng cô không thể nghĩ ra điều gì để nói. Cô nhận thức được Marc đang nhìn cô chằm chằm, như thể anh đang cố gắng thấu hiểu những rắc rối mà cô đã cố gắng không cho anh biết.
“Cô nói được ngôn ngữ của tôi trong bao lâu rồi?” anh hỏi, mang ánh mắt cô trở lại với anh. “Tôi... tôi đã học nó tại trường và ở đại học”.
“Và cô cho rằng không cần phải báo cho tôi biết điều đó sao?”
“Tôi có những lý do của mình”.
“Đúng thế”, anh nói kèm theo sự oán giận ẩn bên trong. “Không nghi ngờ gì cô có thể dùng những gì cô nghe được để chống lại tôi sau này. Cô còn che dấu thứ gì khác về bản thân mà tôi cần phải biết không?”
Nina hạ ánh mắt xuống. “Không”.
Cô nghe thấy tiếng anh đứng dậy, đi về phía cô, hơi thở ngập ngừng khi anh dùng hai ngón tay nắm lấy cằm cô và xoay đầu cô lại nhìn vào anh.
“Tại sao tôi lại có cảm giác là cô đang nói dối tôi, Nina?”
“Tôi - tôi không biết”, cô trả lời một cách khập khiễng.
Anh nâng cằm cô lên cao hơn để cô không thể dời ánh mắt cô khỏi anh. “Cô là một người phụ nữ kích thích sự tò mò nơi người khác, cara”, anh nói dịu dàng, đầu ngón tay vuốt ve những đường cong nơi môi dưới của cô. “Tôi tự hỏi là còn bí mật gì khác mà đôi mắt xám tuyệt đẹp này đang che dấu tôi không?”
“K - Không còn bí mật nào cả”. Giọng nói của cô trở nên mỏng manh. “Tôi không có bất cứ bí mật nào cả”.
Ngón cái của anh di chuyển qua lại cho đến khi Nina không thể suy nghĩ thông suốt nữa. Môi cô mong mỏi được cảm nhận áp lực mạnh mẽ của môi anh, ngực cô đã căng lên khao khát những cái đụng chạm của anh.
Anh kéo cô đứng dậy chầm chậm nhưng đầy kiên quyết và đem cô lại gần cơ thể anh hơn, bàn tay anh đặt tại eo của cô, đùi anh chạm nhẹ vào đùi cô khi anh cúi đầu xuống.
Một tiếng thở dài nhỏ thoát khỏi môi cô khi môi anh bắt giữ lấy môi cô, cả cơ thể cô ngân vang vì thoả mãn khi được ở trong vòng tay anh một lần nữa. Cô cảm thấy lưỡi anh bắt đầu len lỏi thăm dò miệng cô và bắt đầu khiến cô tan chảy bên trong lẫn bên ngoài, hai chân run rẩy khi cô giữ chặt lấy anh một cách không biết xấu hổ.
Tay anh trượt từ eo xuống hông của cô, kéo cô lại gần hơn sự nóng bỏng đập rộn ràng của anh. Cô cảm thấy phần khuấy động đang nhô cứng lên và tiếng thở hổn hển hài lòng khi anh di chuyển tựa vào người cô.
Marc kéo miệng mình ra khỏi miệng cô và bước lùi lại. “Tôi đã tự nói với chính mình là tôi sẽ không chạm vào em. Sau đêm hôm qua...”
Cô tránh khỏi việc đáp trả lời anh khi những người giúp việc bước vào phòng để phục vụ món đầu tiên. Cô trở lại ghế, nhấc ly nước của mình lên và uống cạn nó, suốt thời gian sau đó cô cố gắng hết sức tránh ánh mắt quan sát của Marc.
Cô cảm thấy bớt căng thẳng khi bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Họ hầu như dùng bữa trong thinh lặng, đôi khi chỉ trao đổi vài câu bình luận về những món ăn được đem lên.
Marc đứng dậy khi những món cuối cùng được dọn đi và đi đến chỗ cô ngồi để hộ tống cô rời khỏi bàn. Cô đứng dậy loạng choạng và nắm lấy cánh tay anh đưa ra khi anh dẫn cô rời khỏi phòng trong khi sự căng thẳng xốn xang một cách điên cuồng trong bụng cô.
Anh mở cửa phòng của cô ra và nhìn xuống cô, nét mặt anh không thể nào thấu hiểu được. “Tôi muốn em nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ trở thành một cuộc hôn nhân thật sự”.
Nina nhìn chằm chằm vào anh, tim cô bắt đầu phi nước đại trong lồng ngực.
“Tôi muốn những gì tốt nhất dành cho Georgia, mặc cho những gì em trai tôi đã nói với tôi, hiện tại tôi tin rằng em cũng muốn làm như thế. Đó là tại sao tôi cảm thấy nó sẽ tốt hơn nếu như chúng ta cư xử với nhau bình thường để đem lại cho con bé môi trường phát triển tốt nhất. Nó sẽ không tốt cho con bé nếu như cha mẹ mình cứ cãi vả mỗi khi gặp mặt nhau”. Anh trao cho cô nụ cười dịu dàng khi anh đưa tay ra nắm lấy một lọn tóc bị lỏng ra phía sau vành tai của cô. “Em vẫn còn mệt sau chuyến bay. Tôi sẽ để em ngủ yên. Vào lúc này”.
Cô không muốn ngủ một mình! Cô muốn ngủ với anh, nhưng làm sao cô có thể nói với anh mà không bộc lộ những cảm giác thực sự của mình chứ?
“Coi nào, cara”, anh nói khi cô không di chuyển. “Tôi đang cố gắng trở thành một quý ngài lịch sự nhưng em khiến nó trở nên khó khăn đối với tôi”.
“Tôi - tôi sao?” Cô liếm ướt đôi môi khô lại của mình.
“Đúng thế. Chỉ cần tôi nhìn thấy em, tôi đã muốn chôn vùi bản thân mình vào bên trong em. Bây giờ hãy đi đi trong khi tôi vẫn còn có thể đủ sức kháng cự lại em”.
Nina quay người và đi vào phòng ngủ của cô, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng.
Cô không chắc mình thích cái ý nghĩ Marc có thể kháng cự lại cô, đặc biệt khi cô không thể kháng cự lại ở những nơi anh liên quan. Nhưng anh không yêu cô, cô tự nhắc bản thân một cách đau đớn. Anh căm ghét cô cho dù anh khao khát cô, nhưng anh đã quyết định đặt sự căm ghét đó sang một bên vì lợi ích của Georgia. Anh sẽ căm ghét cô đến mức nào khi anh tìm ra cô thực sự là ai?