Boss Là Nữ Phụ

Chương 9: Thiên kim hào môn (9)

Chương 9 Thiên kim hào môn (9)

Tuy rằng Tiếu Vi không tin lời Thời Sênh nhưng vì con gái luôn là sinh vật vừa có bệnh đa nghi lại vừa tò mò, vì thế cô ta vẫn đi tới dưới sảnh kí túc xá đợi.

Vừa nhìn thấy Tô Y Y từ trên xe của Nam Cung Cảnh bước xuống, nữ phụ này liền bị lửa giận trong lòng suýt làm cho tức chết.

Chờ Nam Cung Cảnh đi rồi, Tiếu Vi trực tiếp chạy ra vả cho Tô Y Y một cái lệch cả mặt.

“Sao cô ta lại có thể làm thế chứ, cứ tưởng có tiền là ghê gớm à, có thể tùy tiện bắt nạt người khác à?” Hạ Ninh cũng tức giận theo.

Trong phòng này, ngoại trừ Thời Sênh, ba cô gái kia đều là con cái gia đình bình thường, mà Tiếu Vi lại là hoa khôi của khoa nghệ thuật, ai cũng biết nhà cô ta rất giàu có.

Tô Y Y không có tâm tình nghe hai người kia vì mình mà bênh vực kẻ yếu, lúc này cô ta chỉ muốn biết tại sao Hứa Thừa Nguyệt lại tới phòng kí túc. Nhìn dáng vẻ kia của cô, chẳng lẽ là muốn ở lại đây luôn sao?

Cô ấy muốn trả thù mình ư?

Lúc Tô Y Y còn đang miên man suy nghĩ, di động của Thời Sênh vang lên.

Nhìn tới tên Sở Đường, mặt Thời Sênh đen lại.

Mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn quan tâm, biểu đạt tình yêu rất đúng giờ, người ta cao hứng thì trả lời một chữ, không thích thì nửa chữ cũng không, giờ lại gọi điện cho cô làm gì?

Tiếng chuông vang lên hơn mười giây thì Thời Sênh mới bắt máy.

“Xuống lầu.” Chỉ nói đúng hai chữ với giọng lười nhác, sau đó không hề có thêm âm thanh nào nữa.

Thời Sênh: “…”

Ông nội nhà anh!

Cô đứng dậy, tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, phía dưới có một chiếc Porsche đang đỗ, Thời Sênh nhận ra đó là xe của Sở Đường.

Vì cái nhiệm vụ ẩn dấu kia, Thời Sênh nhận mệnh đeo túi đi ra khỏi phòng.

“Không phải cô ta không thích ở đây sao, sao tự nhiên lại quay về đây ở thế?”

“Không biết, lúc tớ tới cô ta đã ở đây rồi.” Hạ Ninh nhún nhún vai.

Một nữ sinh khác khinh thường hừ một tiếng: “Cũng không biết bị ai bao dưỡng mà chẳng bao giờ về phòng ngủ, trên người còn mặc hàng hiệu, không phải là bị người ta đá nên giờ mới quay về phòng đấy chứ?”

“An An, sao cậu lại nói thế, Thừa Nguyệt…” Tô Y Y nhỏ giọng nói.

“Tớ có nói sai đâu, cậu nhìn xem cô ta cao ngạo thế nào kìa, khinh thường ai chứ?”

Hạ Ninh chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống, vừa lúc thấy Thời Sênh đi tới bên cạnh một chiếc xe, gõ gõ cửa. “Các cậu nhìn đi, chiếc xe kia là Porsche đúng không?”

An An và Tô Y Y tới bên cửa sổ, liếc mắt có thể nhận ra chiếc xe hút mắt người khác kia.

Thời Sênh hình như đang nói với người trong xe cái gì đó, sao đó bèn kéo cửa xe ngồi lên.

“Các cậu xem, tớ nói có sai đâu, không phải bị người ta bao dưỡng thì là gì.” An An ngoài miệng nói khinh thường nhưng trong mắt lại đầy vẻ hâm mộ, xe Porsche đấy, người có thể lái chiếc xe này thân phận không thể nào thấp được.

Tô Y Y cười miễn cưỡng: “Chuyện của người khác, chúng ta cũng đừng quan tâm quá!”

Hứa Thừa Nguyệt thường không bao giờ về phòng nên ở đây, ngoại trừ Tô Y Y ra thì không còn ai biết Hứa Thừa Nguyệt là con nhà giàu cả.

Mà thường thì đám nữ sinh con nhà giàu không bao giờ phải vào trong này ở, dù có nghe người ta kể thì cũng chỉ biết có một Hứa đại tiểu thư, huống chi thời gian Hứa Thừa Nguyệt ở trường cũng không nhiều.



Thời Sênh bị Sở Đường lôi tới một bữa tiệc cao cấp dành cho những người thành danh trong lĩnh vực tài chính, kinh tế, cô thật sự không hiểu tại sao Sở Đường lại tìm cô làm bạn gái nữa.

Đến khi Sở Đường đưa cô về tới kí túc thì đã là 11 giờ đêm.

“Sở tiên sinh, phí lên sân khấu của tôi đâu?” Thời Sênh chìa tay ra trước mặt Sở Đường.

Những người nhìn cô trong yến hội kia đều dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu hoặc nghi ngờ, làm cho cô có cảm giác cả người bị đâm lỗ chỗ, trái tim nhỏ đã phải chịu sợ hãi.

Sở Đường rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ chìa ra, vươn tay nắm lấy.

“Làm gì thế, chơi trò lưu manh à?” Thời Sênh rụt tay lại, trừng mắt.

“Bắt tay với tôi quý lắm đó, Hứa tiểu thư coi như được lời đấy.” Sở Đường nhoẻn miệng cười nhạt, trong xe rất tối, dáng vẻ anh ngồi trong xe mờ ảo không cahan thật, như là một người chuyên đứng trong bóng tối dụ dỗ người khác.

Thời Sênh run rẩy, đồng tử co lại. Mẹ nó, thật biến thái!

Cô mở cửa nhanh chóng xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, dẫm lên giày cao gót đi vào ký túc.

Lúc Thời Sênh trở về, ba người bạn cùng phòng của cô vẫn chưa ngủ.

An An thấy cô trở về, lại nhìn chiếc váy lễ phục cô đang mặc thì trực tiếp cười nhạt một tiếng: “Cả buổi tối ra ngoài hẹn hò, còn trở về làm gì?”

“An An.” Tô Y Y kêu một tiếng, nhìn Thời Sênh với vẻ mặt xin lỗi: “An An không có ác ý.”

Thời Sênh lãnh đạm nhìn cô ta, không nói hai lời, cầm lấy quần áo vào WC thay đồ.

“Cái thái độ gì thế?” Thanh âm của An An rất lớn, ở trong nhà vệ sinh vẫn có thể nghe thấy.

Chờ Thời Sênh ra, Tô Y Y vừa đúng lúc đi tới cửa phòng vệ sinh, thấy cô ra liền thấp giọng nói: “Sao cô lại tới ở phòng ký túc?”

“Sao tôi lại không thể tới? Trường học này nhà cô mở à?” Thời Sênh buồn cười hỏi lại.

“Không phải… Tôi không có ý đó, tôi chỉ…” Tô Y Y kéo vạt áo, mặt đầy tủi thân, “Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ phát sinh thành như thế, tôi thật sự không cố ý.”

Nhưng cẩn thận nhìn sẽ thấy đáy mắt cô ta có một tia đắc ý khó phát hiện.

“Tránh ra.”

Buổi tối uống một chút rượu, giờ rượu mới có tác dụng nên cô chỉ muốn đi ngủ, không muốn nhìn Tô Y Y đóng kịch trước mặt mình.

“Thực xin lỗi… Tôi không biết chuyện sẽ phát triển thành như thế, tôi cũng biết sẽ không đền bù nổi những tổn thương mà cô phải chịu…”

Thời Sênh day day trán, vươn tay đẩy cô ta ra, lực tay của cô không lớn, nhiều lắm chỉ làm cô ta dịch sang một bên mà thôi. Nhưng Tô Y Y lại lập tức ngã xuống mặt đất, tiếng động rất lớn làm cho hai người còn lại phải chú ý.

Từ góc độ của bọn họ thì rõ ràng là Thời Sênh đẩy ngã Tô Y Y.

“Hứa Thừa Nguyệt, sao cô lại đẩy Y Y?” An An trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, phẫn nộ hét lên với Thời Sênh.

Thời Sênh cắn môi, nữ chính đại nhân à, sao cô phải như thế chứ?

Thời Sênh quyết định chơi một trò mới – Chia uyên rẽ thúy.

Di nguyện của nguyên chủ cũng không có cái này, nhưng thấy Tô Y Y càng lúc càng lắm trò nên cô sẽ cố gắng làm chuyện tốt vậy.

“Cô ta chắn đường tôi.” Thời Sanh toét miệng cười với An An, châm chọc nói.

“Cô là cái đồ…”

“An An, tớ không sao, bạn ấy cũng không cố ý.” Tô Y Y lôi kéo An An đang tức sắp nổ tung lên, dịu dàng giải thích.

“Hứa Thừa Nguyệt, sao cô lại có thể đẩy Y Y chứ?” Hạ Ninh cũng đã tới, nhưng giọng cô ta vẫn mềm mỏng hơn một chút. “Nếu cô muốn tiếp tục ở lại phòng này thì vẫn nên chung sống hòa bình với mọi người. Tính tình của Y Y lương thiện, cô đừng bắt nạt cô ấy.”

“Ninh Ninh, mình thật sự không sao.” Tô Y Y đứng lên, vẻ mặt ủy khuất lắc đầu với Hạ Ninh.

Biểu tình này trong mắt Hạ Ninh liền trở thành Tô Y Y đang sợ Thời Sênh, không dám nói thật nên càng thêm chán ghét Thời Sênh.

“Vai chính người ta đã nói không sao, các cô cũng đừng bắt chó đi cày, xen vào việc người khác nữa đi.” Thời Sênh vòng qua trước mặt Tô Y Y, đi được lại bước lại quay đầu, nói: “Dù tôi có bắt nạt cô ta thì cũng vì cô ta thiếu nợ tôi.”

Sắc mặt của Tô Y Y thay đổi, đáy lòng nghi hoặc, không rõ tại sao Hứa Thừa Nguyệt lại đột nhiên khó nắm bắt như thế. Trước kia, chỉ cần cô ta nói vài câu liền có thể lừa gạt được Hứa Thừa Nguyệt, hiện tại cứ có cảm giác nói gì cũng bị nhìn thấu.

Thời Sênh xoay người trở về giường ngủ của mình.

Tô Y Y, không phải cô muốn giả dạng như đang thiếu nợ bổn bảo bảo sao?

Đã thế tôi thành toàn cho cô.