Boss Là Nữ Phụ

Chương 1988: Chúa Tể Của Tinh Tế (34)

“Chủ nhân, hình như Thượng Quan Phổ khống chế được không ít người.” Thần Hành nói, “Lúc trước đám người đó nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng vừa lên chiến trường thì sẽ lập tức phản chiến.”

Nếu không phải vì điều này thì Thượng Quan Phổ cũng không dễ dàng chiếm thượng phong như thế.

Thời Sênh vân vê cằm: “Cái này thì có gì ngạc nhiên đâu, lúc trước được Linh hỗ trợ thôi mà.”

Thần Hành nghiêng đầu suy nghĩ, lúc trước Linh tẩy não mọi người nhưng cũng không thể lập tức khiến cho mọi người trở thành người máy ngay được mà chỉ là thiết lập một ám chỉ, khi có người sử dụng ám chỉ này thì bọn họ sẽ nghe theo những gì được sai bảo.

Có vẻ rất thần kỳ.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Thần Hành hỏi.

“Chờ thôi.” Chờ đến khi Thượng Quan Phổ thò mặt ra thì giết chết hắn.

“Chúng ta không đi đánh nhau à?” Người của Trảm Long Vệ vô cùng buồn bực, chuyện lớn như thế mà họ cũng không được tham dự.

Thời Sênh suy nghĩ một chút: “Mi đi bảo Trảm Long Vệ đi kéo Liên Minh xuống nước đi, mọi người cùng đánh mới vui chứ.”

Cesar và Thượng Quan Phổ đánh nhau tới đỏ mắt, Liên Minh liền tranh thủ thời gian hồi phục lại, vừa thấy chính là muốn nhặt lợi lộc.

Thần Hành: “...” Chủ nhân lại chơi xấu.

“Anh Phượng Từ.” Thần Hành thấy Phượng Từ đi vào thì lè lưỡi rồi phi ra ngoài nhanh như chớp.

“Sao gần đây thấy em có vẻ không được vui thế?” Phượng Từ ngồi xuống cạnh Thời Sênh, nhẹ giọng hỏi han.

“Có à?” Thời Sênh chớp mắt.

Phượng Từ gật đầu rất nghiêm túc, có.

Ánh mắt Thời Sênh hơi sầm xuống, “Có thể là do gần đây luôn mơ thấy Hạ Sơ chăng?”

“Hửm?”

Thời Sênh cười, “Ghen à?”

Ánh mắt Phượng Từ hơi tối lại, giọng cũng nhỏ đi mấy phần, “Em nói xem nào?”

Thời Sênh bình tĩnh nhìn hắn mấy giây, sau đó thong thả nói: “Nhưng mà cô ấy đã chết rồi.”

Phượng Từ lập tức nói không nên lời.

“Lúc đó, rõ ràng em không cần nhận lời cô ta, tại sao...”

“A Từ, có đôi khi quá hiểu biết một người rất không tốt.” Thời Sênh ngửa người ra sau, dựa vào sofa, cả người thả lỏng, “Em đã biết Hạ Sơ... rất nhiều năm, biết mỗi sắc thái trên mặt cô ấy biểu đạt cho điều gì, cũng biết mỗi câu cô ấy nói là đùa hay thật. Cô ấy không muốn tồn tại như thế nữa, em cũng chẳng có cách nào...”

“Em...” Thời Sênh đột nhiên dừng lại, mãi một lúc mới nói tiếp, “Em cũng không có cách nào làm cô ấy sống lại, bản thân cô ấy cũng không muốn sống lại.”

“Nếu em vĩnh viễn không mở khối Rubik ấy ra, có lẽ cô ấy... sẽ sống cô đơn ở đó, chờ mong một ngày em có thể tới tìm cô ấy. A Từ, có phải em không nên tới đó không?”

Đó là lần đầu tiên Phượng Từ thấy được sự yếu đuối trong mắt Thời Sênh, rõ ràng như một đứa bé.

Phượng Từ ngồi xích lại, ôm cô vào lòng, “Cô ấy chờ em tới để giải thoát cho cô ấy, em không làm sai.”

Ngoài mặt cô ấy rõ ràng tỏ ra không quan tâm tới Hạ Sơ, nhưng trong lòng lại không dứt bỏ được.

Trong đáy lòng cô cũng biết, Hạ Sơ bảo cô tới đó là để giải thoát cho mình, nhưng cô vẫn cứ khổ sở. Tuy rằng cố gắng đè nén, không lộ ra một chút nào, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một con người mà thôi.

Cô không phải máy móc vô cảm, chỉ là cô ẩn giấu tình cảm quá sâu, sâu đến độ không ai nhìn thấy được.

Hắn nên cảm thấy mình may mắn, may mắn vì cô vẫn luôn công khai tỏ ra thích hắn, nóng cháy và ấm áp.

“Tiểu Sênh, đừng buồn, em còn có anh, anh sẽ ở bên em, cùng sống cùng chết với em.”

“Em không buồn.” Giọng Thời Sênh đầy vẻ rầu rĩ.

“Ừ, không buồn.” Phượng Từ nói theo Thời Sênh. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thầm thở dài trong lòng. Cô không thoải mái một chút là có thể làm hắn buông khúc mắc trong đáy lòng ra.

Thôi.

Ai bảo hắn thích cô ấy trước chứ?

...

Thời Sênh ôm Phượng Từ xoa nắn một trận, chờ đến khi cô buông hắn ra thì đã chẳng còn bất kỳ biểu hiện dị thường nào nữa, dường như những chuyện xảy ra trước đó đều là ảo giác của hắn mà thôi.

Phượng Từ nhấp môi, lại ngồi thẳng trở lại.

Vì không cho cô tiếp tục nghĩ tới Hạ Sơ nữa, hắn liền chuyển đề tài khác, “Tiểu Sênh, tại sao em biết Thượng Quan Phổ mới là người đứng sau tất cả chuyện này?”

Rất nhiều chuyện hắn không hỏi thì cô sẽ không nói cho hắn nghe, nhưng nếu hắn muốn biết thì cô sẽ chẳng giấu điều gì.

Thời Sênh đáp: “Anh còn nhớ vụ cháy ở phố Sương Nguyệt không?”

Phượng Từ gật đầu, hắn nhớ rất rõ về vụ cháy đó.

“Vì hội nghị Thập Nhị Phong nên để đảm bảo an toàn, người ra vào đều bị kiểm tra rất gắt gao, thậm chí các cảng còn đóng cửa. Anh cảm thấy người nào có thể tiến vào Đế Đô Tinh trong tình huống như thế mà không bị điều tra ra nữa?”

Đó là một lời cảnh cáo, cảnh cáo cô không được xen vào việc của người khác.

Sau đó là đám hải tặc Tinh Tế, đại khái là chúng muốn giết chết cô, đáng tiếc kết quả lại không được như ý.

Lúc đó, Mộ Bạch nói một câu, “hắn tuyển tôi, cho tôi sức mạnh, bảo tôi đi vào giết cô, sau đó trả tự do cho tôi”, những lời này nghe chung chung thì chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng sau đó Mộ Bạch lại đổi xưng hô thành đầu não. Hắn cố tình phân chia ra, chứng tỏ đầu não và người cho hắn sức mạnh kia không phải là một.

Lúc trước cô cũng không để ý tới, nhưng sau đó cô phát hiện ra Linh có vẻ hơi ngu thì lập tức nhớ lại câu nói ngày đó, về sau Linh còn tỏ ra không quen biết cô, thế nên cô càng nghi ngờ hơn.

So với vai ác thật thà Mộ Bạch thì lời nói của Cesar lại tràn ngập dối trá, từng câu từng chữ hắn nói ra đều không thể tin được.

Hắn đã sớm biết người sau lưng là ai nhưng vẫn muốn cô nghĩ nhầm thành Linh...

Bởi vì phát hiện không thể giết được cô nên Thượng Quan Phổ lùi một bước để tiến hai bước, lại một lần nữa đạt thành hiệp nghị với Cesar.

Thời Sênh muốn kéo dài thời gian, Cesar cũng muốn, mà Thượng Quan Phổ càng muốn, ba bên đều muốn kéo dài thời gian, vì thế mới thống nhất được ý kiến.

Ở trong các thế giới giả thuyết, vai chính tự nhiên thay đổi một cách khó hiểu, rõ ràng là Linh đang giở trò quỷ, muốn giết chết cô ở trong đó.

Nhưng có một điều mà Thời Sênh không hiểu lắm, cho dù là Cesar, Mộ Bạch hoặc Linh, thậm chí cả Thượng Quan Phổ, bọn họ tính kế cô thế nào cũng được, nhằm cả vào cô, nhưng chưa bao giờ xuống tay với Phượng Từ.

Phượng Từ giống như một cấm kỵ không thể động vào vậy.

Lúc Thời Sênh tưởng tượng quá đà còn cảm thấy kỳ thực đây là bố cục do Phượng Từ sắp đặt, hắn mới là BOSS cuối.

“Vậy sao giờ em lại khoanh tay đứng nhìn?” Bọn họ tiêu diệt đội ngũ của Thượng Quan Phổ chẳng phải là xong rồi sao? Loại chuyện này với cô mà nói là quá đơn giản, tại sao đến giờ vẫn ở chỗ này chứ?

“A Từ, anh còn chưa hiểu rõ sao?”

Phượng Từ bày ra vẻ vô tội, tỏ vẻ không biết, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm tới chuyện này, hắn chỉ quan tâm xem cô có bình an hay không mà thôi.

“Cesar lợi dụng em.” Thời Sênh giải thích, “Hiện giờ đội ngũ của Thượng Quan Phổ đang không ngừng mở rộng, Cesar biết chuyện này nên khi hắn im lặng giả chết thì có thể hắn đã không có cách nào động vào Thượng Quan Phổ rồi, thế nên hắn mới hao hết tâm tư muốn kéo em lên thuyền, đương nhiên em phải khoanh tay đứng nhìn rồi.”

Giờ cô đang nghi ngờ liệu hắn có nhúng tay vào chuyện Hạ Sơ và Hạ gia hay không, nếu không sao có thể trùng hợp tới mức hắn đụng phải Kỷ Điệp mang Hạ Sơ ra ngoài chứ?

Hạ Sơ và Cesar quen nhau, có thể cô sẽ không nghi ngờ gì mà chỉ cảm thấy trùng hợp, nhưng hôm nay, đứng ở vị trí này của cô mà nhìn... lấy đâu ra lắm sự trùng hợp như thế được chứ.