Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 949: Có tôi ở đây, xem ai dám cười nó?

Du phu nhân than thở một tiếng, "Cháu nói đúng quá, sau này cháu giúp bác khuyên nhủ anh họ cháu một chút, khuyên nó đừng hồ nháo mãi như thế, tuổi nó cũng nên đứng đắn rồi."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Không thành vấn đề ạ, yêu tinh trong giới giải trí này nhiều như thế, gặp mấy đứa cao tay chắc bị chỉnh tới chết quá! Về sau cháu nhất định sẽ khuyên bảo anh họ tử tế."

"Đứa bé ngoan, ăn nhiều một chút."

...

Trong thư phòng, Hạ An Lan đang gọi điện thoại, ông nói: "Bắt đầu tra từ sự việc bắt cóc 40 năm trước, bất cứ dấu vết nào cũng không được bỏ qua, nhất định phải điều tra rõ... Cho cậu mấy manh mối, có lẽ kẻ bắt cóc Tiểu Ái năm đó và người bức tử Nhiếp Thu Sính đều là một, còn có cái chết của cha và mẹ kế của Thanh Ti nữa. Dạo gần đây Thanh Ti cũng gặp hai lần ám sát, chắc cũng có liên quan đến việc này. Tôi không tin... đối phương liên tục động thủ như vậy mà không để lộ ra một chút gì. Nếu tra không ra... mấy cậu cũng không cần đi làm nữa đâu."

Cúp điện thoại, tâm tình của Hạ An Lan vừa ngột ngạt lại vừa phức tạp, những lời Yến Thanh Ti nói trên bàn cơm hôm nay khiến ông không có cách nào bình tĩnh lại được.

Nếu dựa theo những gì Yến Thanh Ti đã điều tra được, như vậy tức là nhiều năm qua vẫn luôn có một kẻ đứng đằng sau thao túng tất cả. Đây không phải là một âm mưu đơn thuần mà là nguyên cả một kế hoạch liên kết với nhau, một âm mưu cực kì to lớn và độc ác.

Năm đó Tiểu Ái còn nhỏ như vậy, đáng yêu ngây thơ như vậy, làm sao có người hận con bé đến mức muốn nó chết được chứ?

Chuyện này, trước kia ông không biết thì thôi không nhắc đến nữa. Nhưng hiện tại đã lộ ra một ít chân tướng, ông không thể để Tiểu Ái chết một cách vô ích như vậy, những lần Thanh Ti phải chịu tội cũng không thể cứ thế cho qua.

Hạ An Lan ngồi ở thư phòng suy nghĩ rất lâu mới bình phục lại được, chợt nghe có người gõ cửa.

Hạ An Lan: "Ai?"

"Anh Lan... là em, Như Sương. Lúc nãy anh ăn ít quá, em nấu cho anh một bát mì, anh ăn một chút đi. Em biết tối anh lại định thức thâu đêm làm việc, thân thể anh chắc sẽ không chịu được. Lúc nãy Thanh còn bảo em nói với anh, anh nhất định phải ăn hết bát mì này."

Trên bàn sách của Hạ An Lan bày một tấm hình chụp chung, ảnh hồi nhỏ của ông và Tiểu Ái. Một thiếu niên thanh tú đẹp trai đang ôm một bé gái mới hai ba tuổi, thiếu niên đang hôn lên mặt bé gái đó. Cô bé trong hình có đôi mắt thật tròn, một tay vẫn đang nắm tai thiếu niên.

Ông nhìn chằm chằm một hồi mới nhàn nhạt đáp: "Vào đi."

Du phu nhân vội vàng đẩy cửa, bưng mì đi vào.

"Anh Lan, anh nếm thử đi, em dùng canh gà để nấu đấy. Em biết anh thích ăn thanh đạm nên đã vớt bớt mỡ rồi."

Hạ An Lan cầm đũa lên, gắp một đũa mì, ăn thử một miếng.

Du phu nhân còn chưa đi, bà ta lo lắng nói: "Thanh Ti vẫn còn là một đứa trẻ nên không hiểu chuyện, em nhìn thấy con bé lại nhớ tới Tiểu Ái, sau này em sẽ chỉ bảo nó nhiều một chút. Dù sao bây giờ Thanh Ti cũng là tiểu thư của Hạ gia, không thể giống như trước đây, nhỡ đâu bị người ta chê cười sẽ không tốt."

Hạ An Lan để đũa xuống: "Được rồi, cô mang ra ngoài đi."

"Anh Lan, anh vừa mới ăn được một miếng?"

Thanh âm của Hạ An Lan bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: "Đi ra ngoài."

Mặt mũi Du phu nhân trắng bệch, vội vàng bê bát ra ngoài.

Giọng nói bình tĩnh lại lạnh lùng của Hạ An Lan truyền tới từ sau lưng bà ta: "Thanh Ti tốt hay xấu cũng là tiểu thư chân chính của Hạ gia, nó có như thế nào cũng không cần cô dạy. Có tôi ở đây, xem ai dám cười nó?"