Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 728: Tôi muốn bóp chết ông cũng chẳng cần tốn nhiều sức

Du Dực bỗng kinh ngạc, sau đó cảm thấy từng cơn ớn lạnh chạy thẳng lên não, dự cảm xấu ập đến như một thùng nước lạnh giội xuống đầu, chỉ cảm thấy lạnh băng băng.

Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti không muốn nói gì thêm với Du Dực nữa, anh giơ tay ôm lấy vai cô, nói: “Đừng có cứ bám lấy bạn gái tôi mãi thế, ở Hải Thành có lẽ tôi không có cách nào để xử lý ông, nhưng đây là Lạc Thành… tôi muốn giết chết ông cũng chẳng tốn công sức mấy đâu.”

Yến Thanh Ti liếc Du Dực một lần cuối cùng, sau đó rời đi cùng với Nhạc Thính Phong.

Du Dực nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa của Yến Thanh Ti, ông ta không đuổi theo nữa.

Bao nhiêu năm qua, ông ta đã nhìn thấy đủ loại người, ông ta có thể nhìn ra Yến Thanh Ti vẫn một mực bài xích ông ta, đề phòng ông ta. Khi ở trên máy bay, cô chỉ phòng bị ông ta mà không có vẻ chán ghét, nhưng vừa rồi dường như ông ta đã chọc đúng ngòi nổ, đôi mắt cô hiện giờ chỉ có sự chán ghét.

Vào lúc này, cho dù ông ta có tiếp tục đuổi theo cũng phí công vô ích, nếu đã như thế thì ông ta chỉ có thể dừng lại.

Sắc mặt của Du Dực dần dần trở nên lạnh lẽo, năm nay ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng đây lại là giai đoạn hấp dẫn nhất của một người đàn ông, sự nóng nảy bồng bột thời còn trẻ đã biến mất, chỉ còn lại sự chững chạc và thành thục. Sự từng trải của tuổi trẻ chính là tài phú của một người đàn ông, nếu như bạn có một khuôn mặt hoàn mỹ nữa, thì đó quả thật là cực phẩm.

Du Dực chính là một cực phẩm như thế, trên gương mặt ông ta không hề có nếp nhăn, dáng người cũng không phát tướng ra như những người đàn ông khác. Ông ta vẫn rắn rỏi cao ráo, khí chất lạnh lùng, cao quý, nhìn khuôn mặt của ông ta rất khó đoán ra tuổi thật, rất nhiều phụ nữ đi ngang qua đều lén lút quay lại nhìn ông, có những người bạo gan còn lôi cả điện thoại ra để chụp ảnh.

Du Dực sải bước về phía sân bay của Lạc Thành, bây giờ trên người ông ta không có một xu.

Toàn bộ tiền trên người ông ta đã bị thua hết cho Nhạc Thính Phong, không phải là do Nhạc Thính Phong quá lợi hại mà là tâm trạng của ông ta lúc còn trên máy bay quá hỗn loạn, ông ta quá muốn thắng, quá mong muốn có được đáp án từ miệng của Yến Thanh Ti.

Vào thời điểm đó càng dễ bị thua.

Du Dực đứng trước lối ra của nhà ga T2, rút điện thoại ra gọi một cuộc.

“Bây giờ tôi đang ở sân bay của Lạc Thành, trong một khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không quay về. Nếu có người hỏi tôi thì cứ nói… tôi đã ra nước ngoài rồi… Đúng, sắp xếp xe đến đón tôi.”

Nửa tiếng sau, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước mặt Du Dực.

Tài sẽ xuống xe mở cửa cho Du Dực, ông ta lên xe, nới cà vạt ra, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dường như bị nhuộm thành màu đen, lạnh lùng mà đáng sợ.

“Muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu!”

“Xem xem những năm này, ông đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ đặc sắc.”

Bên tai Du Dực không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần câu nói đó của Yến Thanh Ti, bàn tay ông ta dần dần siết chặt, ông ta lại gọi đến một số điện thoại khác: “Điều tra về mẹ của Yến Thanh Ti cho tôi, còn cả tất cả tư liệu chi tiết của cô ta nữa, tất cả những người bên cạnh cô ta cũng đều tra thật rõ ràng.”



Trên đường về, Nhạc Thính Phong nói: “Cái gã Du Dực đó, nếu em không muốn gặp lại ông ta thì anh sẽ cho người khiến ông ta cuốn xéo.”

Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không, em muốn xem xem… ông ta là người hay là quỷ?”

Những chuyện gần đây đều đang biểu hiện rất rõ mối liên hệ càng lúc càng sâu với nhà họ Du, nhưng vẫn không có một điểm đột phá nào. Du Dực đột nhiên xuất hiện khiến Yến Thanh Ti cảm thấy ông ta có thể là đầu mối để vén lên bức màn che dấu sự thật dài đằng đẵng này. Nhưng Du Dực này là người tốt hay kẻ xấu, cô vẫn không thể xác định rõ ràng.

Nhạc Thính Phong siết chặt tay của Yến Thanh Ti: “Về nhà rồi, em muốn làm cái gì thì làm cái ấy, có đảo lộn cả cái đất Lạc Thành này lên cũng không sao. Muốn làm gì thì nói với anh.”