Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 629: Không phải cô ấy dây dưa với cháu mà là cháu quấn lấy cô ấy

Yến Thanh Ti quay lại đoàn làm phim, bởi vì trì hoãn một thời gian dài mà mọi người đều phải gấp rút đẩy nhanh tốc độ.

Mọi vấn đề đã được giải quyết, Yến Thanh Ti đối với các công việc được sắp xếp cho cũng không thấy có vấn đề gì. Cô không sợ chịu khổ, không sợ mệt nhưng tuyệt đối không nhịn được khi bị người khác bắt nạt.

Yến Thanh Ti trở lại, không một ai dám nói cô một chữ nào, cũng không thấy Tăng Doanh Doanh đâu. Cô chẳng để tâm, cô không hỏi cũng chẳng ai dám nhắc tới.

Dù gì ai cũng biết, Tăng Doanh Doanh đã không cách nào lăn lộn trong cái giới này nữa rồi.

Buổi sáng, Yến Thanh Ti quay phim như bình thường nên lúc Nhạc phu nhân xuất viện, cô không có cách nào qua được đành để Nhạc Thính Phong đi một mình.

Khi bệnh nhân xuất viện thì bệnh viện có tiến hành kiểm tra toàn diện một lần, trong lúc ấy, Nhạc Thính Phong và hai cụ nhà họ Tô với Tô Tiểu Tam, Tô Tiểu Lục đều đứng chờ ở bên ngoài.

Tô lão gia nói với Nhạc Thính Phong: "Thính Phong, ông ngoại có mấy lời muốn hàn huyên với cháu."

Nhạc Thính Phong nghe giọng đoán đây nhất định là một chuyện vô cùng hệ trọng: "Mời ông ngoại nói ạ!"

Tô lão gia nói: "Mẹ cháu tuổi tác cũng đã lớn rồi, mặc dù trong mắt ông thì nó mãi mãi là một đứa trẻ không bao giờ lớn, nhưng mà... năm tháng không buông tha một ai, nó cũng không còn trẻ nữa."

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Dạ, cháu biết, nhưng... cháu vẫn luôn cố gắng mang lại cho bà ấy một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc."

"Sai lầm duy nhất đời ông là đồng ý chuyện hôn sự của mẹ cháu, hại nó cả nửa đời. Mặc dù cho tới bây giờ nó chưa từng trách ông câu nào, nhưng ông với bà ngoại con vẫn luôn cảm thấy áy náy về chuyện này."

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Cháu biết, nhưng mẹ cháu không hề trách ông, chuyện hôn sự của mẹ, mẹ cũng không hề trách ai."

Tô lão gia cười nói: "Đúng, nó không trách bất kì ai, thậm chí còn an ủi ông với bà ngoại. Mẹ cháu nói, thật may mắn khi nó được gả đi, nếu không thì làm sao nó có được cháu. Mẹ cháu tâm tư đơn thuần, hay tỏ vẻ ghét bỏ cháu nhưng thật ra cháu chính là niềm kiêu hãnh của nó."

Nhạc Thính Phong biết Tô lão gia vẫn chưa đi vào vẫn đề chính, nên vẫn ngoan ngoãn lắng nghe.

Tô lão gia nhìn chằm chằm vào Nhạc Thính Phong: "Trên thế gian này mẹ cháu là người thân cận với cháu nhất, trừ mẹ

cháu ra, bất cứ ai đối với cháu cũng đều có mục đích riêng, cháu có hiểu điều này không?"

Nhạc Thính Phong nhếch môi cười: "Ông ngoại, cháu cũng không phải là đứa trẻ lên ba, những thứ này không cần ông phải dạy cháu. Nếu có gì thì ông ngoại cứ nói thẳng, chúng ta... không cần vòng vo như vậy."

Tô lão gia thầm than, thằng nhóc này từ bé đã không chịu nghe người khác dạy bảo, lớn lên sợ là đến lời của ông nó còn chẳng thèm nghe.

Tô lão gia nói: "Lần này mẹ cháu bị thương nặng như vậy, ông với bà ngoại rất lo lắng, đến nỗi đêm cũng không ngủ được. Mẹ cháu lại đơn giản không có sự đề phòng, nhưng cháu... không nên vì một người phụ nữ như thế mà để mẹ cháu gặp nguy hiểm."

Nhạc Thính Phong vẫn không đổi sắc mặt, ông ngoại vòng vo lâu như vậy muốn ám chỉ cái gì anh cũng hiểu được tám phần.

Nhạc Thính Phong cười nhẹ: "Vậy ông ngoại, ông muốn cháu làm gì?"

Tô lão gia thấy Nhạc Thính Phong bình tĩnh như vậy, cho rằng anh nghe vào liền nói: "Tránh xa người phụ nữ đó ra, không để cô ta lại dây dưa với cháu với Mi Mi nữa."

Nhạc Thính Phong bật cười: "Cái này... ông ngoại, chỉ sợ là không được."

"Tại sao? Nếu cháu không giải quyết được, ông sẽ cho người giải quyết thay cháu."

Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp lại: "Bởi vì... cho tới bây giờ, Yến Thanh Ti đều không có ý dây dưa với cháu, mà là cháu nhất quyết dây dưa với cô ấy."