Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 561: Đó là hình ảnh đẹp nhất trên đời mà anh từng thấy

Nhạc Thính Phong lại một lần nữa chứng minh được câu nói: Yến Thanh Ti không hề khôn khéo chút nào, ngược lại cực kì ngu ngốc thì có.

Luôn tự cho rằng mình rất giỏi, rất mạnh mẽ, có thể tự mình gánh toàn bộ cả bầu trời. Thật ra thì... cô cũng chỉ là một cô gái yêu đuối, luôn cần một một bờ vai vững chãi hơn chở che.

Gò má Yến Thanh Ti nóng bừng giống như bị lửa đốt, cứ như đang có một ngọn lửa đang nhảy múa trong đó, lời của Nhạc Thính Phong quả thật làm cho cô kinh ngạc: "Tôi..."

Nhạc Thính Phong ngắt lời Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, nếu như em hối hận thì cứ quay thời gian trở về ba năm trước, trở về lần đầu tiên em gặp anh, khi đó em ngoan ngoãn để anh trêu chọc, có lẽ anh sẽ buông tha em. Còn bây giờ, em đừng hòng mơ tưởng. Hình như anh chưa từng nói với em, ngay từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã nghĩ, sớm muộn gì cũng phải đem cô nàng này lên giường!"

Lần đầu tiên Nhạc Thính Phong nói những lời này và cũng là lần cuối cùng, bí mật giấu trong lòng nhiều năm như vậy nói ra một lần là được, không thể nói lần thứ hai.

Yến Thanh Ti khiếp sợ nhìn Nhạc Thính Phong... anh... vậy mà...!

Nhạc Thính Phong nâng cằm, cương quyết nói: "Những lời tiếp theo sau đây, anh chỉ nói một lần, em vểnh tai mà nghe cho rõ, bổ não ra ra mà nhớ cho kĩ… Yến Thanh Ti, chính em làm anh yêu em, em đừng nghĩ rằng em không phải chịu trách nhiệm, anh tuyệt đối không để bản thân chăn đơn gối chiếc một đời, cũng không thể để mẹ anh không có con dâu, càng không thể để Nhạc gia ngay cả một đứa thắp hương ngày giỗ cũng không có."

Hai mắt Yến Thanh Ti ươn ướt, khuôn mặt đẹp trai của Nhạc Thính Phong dần trở nên mơ hồ.

Cô nói lí nhí: "Em... em không nhớ được."

"Không nhớ được cũng không sao, để anh viết lại rồi dán trên đầu giường, sáng đọc ba lần, tối đọc ba lần, ngày nào cũng thế, không đọc không được ăn cơm."

Yến Thanh Ti cho rằng nước mắt cô đã cạn khô từ lâu rồi, ai ngờ được hóa ra còn nhiều như thế.

Mặt trời ngày hôm nay chói chang vô cùng, ánh nắng chiếu vào những giọt nước mắt lăn trên má Yến Thanh Ti, khiến cho những giọt nước mắt trở nên lung linh kì lạ, nhìn cô vừa chật vật lại vừa xinh đẹp. Trong mắt Nhạc Thính Phong, đó chính là hình ảnh đẹp nhất mà anh từng thấy trên đời.

Nhạc Thính Phong liên tục hôn lên môi cô: "Em đã gieo họa thì cũng đừng có mà nghĩ chạy trốn giữa chừng, muốn gieo họa thì phải gieo cả đời, một ngày cũng không được thiếu."

Nói xong, Nhạc Thính Phong đem Yến Thanh Ti vác lên vai.

"Anh muốn làm gì?" Đầu Yến Thanh Ti bất ngờ lộn ngược, máu trong người lập tức dội ngược lên đầu. Đầu cô vốn đã đang choáng váng, lại bị như thế này trước mắt cô xuất hiện từng mảng màu đen.

Nhạc Thính Phong vác Yến Thanh Ti trên vai nhằm thẳng hướng bệnh viện mà đi: "Em trốn tránh nhiều ngày như vậy cũng đủ rồi, đương nhiên phải đi gặp mẹ chồng."

Yến Thanh Ti cuống cuồng: "Không được, không thể..."

Cô đã đáp ứng Tô Tiểu Tam rằng cô sẽ không tới bệnh viện, sẽ tránh xa Nhạc phu nhân...

Nhạc Thính Phong làm sao mà có thể nghe lời cô, nói: "Không thể cái gì mà không thể, nói cái gì cũng vô dụng. Trước kia anh quá nuông chiều em, kết quả để em đầu óc rảnh rỗi quá mà toàn nghĩ ra những thứ vô dụng như vậy..."

"Em, trước hết nghe em nói đã... em..." Yến Thanh Ti muốn nói chuyện, nhưng mà tư thế như vậy thật khó chịu, trên đầu chịu không nổi sức ép, cuối cùng trước mắt tối sầm, ngất đi.

Nhạc Thính Phong còn chưa phát hiện, vác Yến Thanh Ti đi rất nhanh, mồ hôi trên trán rơi xuống lăn qua, chui vào trong áo sơ mi.

Nhạc Thính Phong nói với Yến Thanh Ti: "Trước kia anh luôn thấy làm em đến đã đời là mục tiêu vô cùng khó khăn, nhưng hiện tại mới phát hiện ra em ngốc như vậy mà anh còn không bắt được em thì con mẹ nó, anh đây chẳng phải quá vô dụng hay sao? Anh nhất quyết phải đem giấc mộng này thực hiện bằng được."