Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 473: Loại đàn bà này đúng là vừa xấu xa vừa đê tiện

Ba người Nhạc Bằng Trình đứng ở ven đường, hành lý cũng bị ném ra theo, thảm hại không chịu được.

Nhất là trên người Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù còn bốc ra mùi thối hoắc, khiến không ít ruồi bọ bay bay tới gần bọn họ.

Ánh mặt trời mùa hè vô cùng chói chang, đứng một lúc thôi là có thể toát đầy mồ hôi.

Đinh Mộc Liên khóc thút thít: "Daddy, mami, bọn họ thật quá quắt, con chưa từng thấy người nào xấu xa như vậy. Sao bọn họ có thể đối xử với hai người như vậy, anh Thính Phong lại còn đuổi chúng ta ra ngoài? Dựa vào cái gì chứ? Đó là khách sạn của anh ta thì sao, chúng ta cũng trả tiền mà. Dù cho là người xa lạ không quen biết nhau, anh ta cũng không thể làm như vậy. Huống hồ... chúng ta còn là người thân của nhau mà."

Đinh Mộc Liên cả người đau đớn, khóc mãi không thôi, cảm thấy cực kì ủy khuất.

Lời nói của cô ta khiến cho Nhạc Bằng Trình càng tức giận, ông ta không hề thấy Đinh Mộc Liên nói có chỗ nào không đúng.

Bị chính con trai ruột đối xử như vậy, Nhạc Bằng Trình thẹn quá hóa giận.

Đinh Phù nghiêng đầu lau đi nước trên khóe mắt, trên mặt lúc này lại không giấu đi sự đau khổ, nức nở nói: "Bằng Trình, em... bao nhiêu năm nay không danh không phận ở bên anh, em cũng không đòi hỏi cái gì, chỉ mong có một cuộc sống an ổn, nhưng bây giờ..."

Đinh Phù ngẩng đầu lên, cố tỏ ra bình tĩnh một chút nói: "Sự nhục nhã như thế này em thật không chịu nổi. Em nghĩ rằng dù cho ai chỉ trích nhục mạ em cũng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng... hóa ra em không hề kiên cường như em nghĩ."

Nhạc Bằng Trình thấy Đinh Phù khóc không ra tiếng, nước mắt vương trên mi, bộ dáng mong manh yếu ớt như thế càng làm cho ông ta thêm đau lòng, cũng càng khiến Nhạc Bằng Trình tăng thêm sự thù hận với Nhạc Thính Phong cùng Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti.

Ông ta nắm lấy tay Đinh Phù, nói: "Tiểu Phù, xin lỗi em, anh không bảo vệ được em lại còn khiến em chịu khổ, lần này do anh quá sơ suất, không nghĩ tới sẽ có thêm Yến Thanh Ti nhảy ra cản đường..."

Đinh Phù lắc đầu ngắt lời của ông ta: "Bằng Trình, có lẽ ngay từ đầu em không nên theo anh. Bọn họ nói đúng, loại đàn bà như em vừa xấu xa vừa đê tiện, là em đã phá hoại hạnh phúc gia đình của anh với Tô Ngưng Mi, em xin lỗi."

Nhạc Bằng Trình hoảng sợ: "Tiểu Phù, em không thể nói như vậy, em nói như vậy chẳng phải đang khoét tim xẻ thịt anh sao? Em biết anh không thể bỏ em, sau này không được nói những lời như vậy nữa."

Đinh Phù khóc lóc: "Xin anh, để cho em yên tĩnh một chút, em cần phải suy nghĩ thật kỹ."

Đinh Mộc Liên cuống cuồng nói: "Sao mami lại phải suy nghĩ gì chứ? Hiền lành không sai nhưng hiền lành cũng phải với tùy từng người. Mami hoàn toàn không sai, là do bọn họ quá xấu xa, bọn họ không có được lại trách người khác tới cướp, daddy đã bao giờ thuộc về bọn họ đâu."

Đinh Mộc Liên nhìn về phía Nhạc Bằng Trình: "Daddy tuyệt đối không thể bị đánh bại. Daddy là trụ cột của nhà chúng ta, nếu mami không yêu daddy sâu đậm như vậy thì làm sao mami có thể chịu được người ta phỉ báng nhiều năm như thế? Giữa daddy với cái bà Tô Ngưng Mi kia hoàn toàn không có tình yêu, chỉ có daddy với mami mới là yêu nhau thật lòng, trên thế gian này cái gì cũng có thể sai duy chỉ có tình yêu chân thành là vô tội."

Nhạc Bằng Trình cảm động, càng nắm chặt lấy tay Đinh Phù: "Tiểu Phù, em nhìn con chúng ta hiểu chuyện như vậy. Không tính cái khác, chỉ riêng vì Mộc Liên với Cẩm Quỳ thì chúng ta nhất định phải ở bên nhau, để cho bọn họ thấy trên thế gian này không có cái gì có thể khiến chúng ta rời xa nhau."

Nhạc Bằng Trình ngừng một chút rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn cái gì là của em, anh nhất định cho em, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản."