Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 465: Hạnh phúc lớn nhất của anh chính là gặp được em

Đinh Phù thở dài một hơi, lắc đầu: "Bằng Trình, sao anh cứ phải cố chấp như vậy, em đã quen rồi, bị mắng chửi cũng được, bị sỉ nhục cũng không sao, thật ra em đã quá quen với những chuyện này rồi, chúng ta sống ở nước ngoài đang tốt đẹp bao nhiêu, em có anh, có hai đứa con, em rất hạnh phúc, anh đã cho em quá nhiều thứ rồi, thật đấy, em không muốn thấy anh phải khó xử nữa đâu."

Sự bất đắc dĩ, sự nhẫn nhịn của Đinh Phù, còn cả sự thấu hiểu và thông cảm của bà ta đều khiến Nhạc Trình Bằng cảm thấy bản thân mình thiếu nợ người phụ nữ này quá nhiều.

Bà ấy vì ông mà phải trả giá nhiều như vậy, nhưng ông ta lại không thể cho bà thứ tốt nhất.

Quãng thời gian ba mươi năm, những năm tháng đẹp nhất của một người phụ nữ, bà đều đã trao hết cho ông ta.

Không một chút oán trách, cũng không một lời oán hận ông, ba mươi năm qua ngày nào cũng như ngày nào, tất cả sự dịu dàng và yêu thương bà đều dành hết cho ông.

Bất cứ lúc nào cũng nghĩ cho ông, chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của chính mình.

Một người phụ nữ như vậy, ông có thể tìm được ở đâu được đây?

Nhạc Bằng Trình nắm lấy tay Đinh Phù, ông nói: "May mắn nhất của Nhạc Bằng Trình anh chính là có thể gặp được em, em yên tâm, anh sẽ không bị khó xử, cũng không một ai có thể làm khó em nữa, Yến Thanh Ti..... đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."

Yến Thanh Ti quả thật là ngoại lệ, vì bọn họ không ai ngờ được rằng ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã dám ngông cuồng như vậy.

Nhạc Bằng Trình vốn cho rằng Yến Thanh Ti cũng như bao cô gái khác, là một nữ diễn viên nhỏ nhoi chỉ một lòng nghĩ tới việc được gả vào một gia đình danh giá, nếu cô ta biết ông là cha đẻ của Nhạc Thính Phong, thì chắc chắn sẽ phải nịnh nọt ông.

Chủ ý ban đầu của Nhạc Bằng Trình chính là phải nắm được Yến Thanh Ti trước, để cô tới tâng bốc mình, sau đó ông có thể cho cô chút hứa hẹn gì đó, khiến cô cảm thấy chỉ cần nịnh được người làm cha như ông thì có thể được gả vào nhà họ Nhạc, tới lúc đó ông sẽ có thể lợi dụng Yến Thanh Ti để làm một số chuyện.

Ít nhất thì trước mặt con trai ông, cô có thể thủ thỉ gì đó để Nhạc Thính Phong không làm khó bọn họ nữa.

Nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ được, Yến Thanh Ti vừa mở miệng ra đã không biết nói lí, cứ như một con đàn bà chua ngoa đầu đường xó chợ vậy.

Cô không hề nể mặt họ một chút nào, như thể đối với cô mà nói, nhà họ Nhạc chẳng là cái thá gì cả.

Hôm qua, sau khi Yến Thanh Ti đập bàn, tất cả mọi người ở những bàn xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ hai người họ, Nhạc Bằng Trình cũng không thể ở lại thêm nữa, vội vàng đưa Đinh Phù rời đi.

Nhạc Bằng Trình vẫn nén cục tức hôm qua ở trong lòng, không xả ra không thể thoải mái được.

Mục đích trở lại của ông ta rất rõ ràng, đương nhiên là phải ly hôn với Tô Ngưng Mi, ông ta muốn quang minh chính đại lấy Đinh Phù, để tất cả mọi người đều biết, Đinh Phù mới là phu nhân của Nhạc gia.

Thế nên, lần này Nhạc Bằng Trình tới Hải Thành không phải để gặp Yến Thanh Ti, mà mục đích của ông ta chính là Nhạc phu nhân.

Nhạc Bằng Trình cố tình chọn khách sạn nơi Nhạc phu nhân đang ở,  ông ta muốn tranh thủ khi Nhạc Thính Phong chưa tới, nắm bắt thời gian để gặp Tô Ngưng Mi, bất kể phải dùng thủ đoạn gì, ông ta cũng phải bắt bà kí lên đơn ly hôn.

Đinh Phù vẻ mặt bất đắc dĩ: "Bằng Trình, em không buồn gì đâu, em cũng sẽ không tính toán so đo gì với một đứa trẻ cả, chỉ là em... cảm thấy rất mệt mà thôi.........."

"Anh biết, anh biết cả mà, em yên tâm, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi, cũng muộn lắm rồi, chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã, các con tối nay cũng sẽ đến, đợi tới mai là có thể gặp được chúng rồi."

Nhạc Bằng Trình nắm tay Đinh Phù vào thang máy.

..........

4 giờ sáng Yến Thanh Ti đã dậy, cô phải quay một cảnh mưa vào rạng sáng, cô sợ mình làm ồn khiến Nhạc phu nhân tỉnh nên rửa mặt xong liền ra ngoài luôn.

Trước lúc đi, cô còn chỉnh lại chăn cho Nhạc phu nhân nữa.

Lúc ngủ, Nhạc phu nhân có chút giống một đứa trẻ, bà rất thích đạp chăn, nửa đêm Yến Thanh Ti tỉnh dậy đã đắp lại chăn cho bà mấy lần rồi.

Chỉnh lại điều hòa trong phòng cao lên một chút cô mới lặng lẽ ra ngoài.