Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 275: Cô ấy là của cháu, chú đừng có sớ rớ

Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Chú à, cướp phụ nữ của cháu mình chú không thấy mất mặt sao?"

Trước kia, Nhạc Thính Phong sẽ không bao giờ kêu Tần Cảnh Chi là chú, chưa từng coi anh ta là trưởng bối nhưng một tiếng "chú" này lại cực kì tôn kính.

Nhưng trong lòng Tần Cảnh Chi lại cực kì rõ ràng, cái tiếng "chú" này là để chọc anh, chẳng khác gì đang nói anh già rồi, xấu rồi, đừng có mà đú đởn.

Thằng nhãi này từ nhỏ đã một bụng đen tối, vì Yến Thanh Ti thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Chỉ có điều, Tần Cảnh Chi lại thấy lần này... có vẻ như rất thú vị.

Tần Cảnh Chi cười nhạt: "Mặt? Cậu nói xem cậu có không mà còn đòi người khác cũng có?"

Nhạc Thính Phong học tập bộ dạng trợn trắng mắt của Yến Thanh Ti, cái lão già này, anh không có mặt mũi thì sao, nếu anh mà cần mặt mũi thì sớm đã bị Yến Thanh Ti làm cho tức chết lâu rồi.

Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Chú à, chú đừng có tự đề cao mình quá, trình độ vô liêm sỉ của chú còn kém tôi sao? Chú có hứng thú vì trước đây chú chưa từng gặp người phụ nữ nào như Yến Thanh Ti, chú đối với cô ấy chỉ có tò mò mà thôi, nhân tiện thấy việc tranh giành phụ nữ với cháu trai của mình khá là thú vị nên mới góp vui, đúng không?"

Tần Cảnh Chi cười nhạt nhẽo, tuy anh ta không còn trẻ nhưng sự quyến rũ trên người anh lại có thể khiến người khác không để ý tới tuổi tác thật, chưa kể tới sự chính chắn chững trạc của anh không một người đàn ông trẻ tuổi nào có thể so sánh được. Anh nhìn Nhạc Thính Phong: "Thính Phong, chẳng lẽ cậu cũng không phải thế sao?"

"Tôi..."

Càng nói càng bế tắc, không lẽ lại hùng hồn nói "tôi không phải" sao? Hình như không được ổn cho lắm.

Trong lòng Nhạc Thính Phong rõ ràng hơn ai hết, tình cảm hiện tại anh giành cho Yến Thanh Ti giống y như một mớ bòng bong, chỉ xác định được duy nhất một điều, anh nhất định phải ôm cô giấu vào trong lòng, không cho bất cứ ai được đụng vào cô.

Tần Cảnh Chi cười một ung dung: "Kì thật, đàn ông ai chẳng như nhau, chỉ cần nhìn thấy bất cứ bông hoa hoang dã nào mọc trên vách núi đều muốn giơ tay ra hái, dù sao thì đóa hoa đó không những xinh đẹp mà cũng vô cùng độc đáo, có ai mà không động tâm được cơ chứ?"

Yến Thanh Ti chính là bông hoa độc đáo ấy, cho dù toàn thân đều có gai nhọn và tràn đầy độc tố nhưng vẫn có thể dụ dỗ một đống đàn ông ùn ùn xông lên quỳ dưới chân cô.

Tần Cảnh Chi thừa nhận anh có sự hiếu kì với Yến Thanh Ti nhưng cho dù tình yêu có thường bắt đầu từ sự tò mò, hiếu kì nhưng ai biết được về sau sẽ đoạn tình cảm đó sẽ đi về đâu. Từ trước tới giờ Tần Cảnh Chi luôn khá hờ hững với cái gọi là tình cảm nam nữ, cái giới giải trí muôn hình muôn vẻ này, mỹ nữ đi đâu mà chả thấy, nhất là những nữ minh tinh giả dối, anh đã sớm chẳng còn hứng thú. Nhưng, Yến Thanh Ti xuất hiện, thật giống như rót một làn nước trong vào cái chảo nhuộm đặc quánh này, anh không nhịn được mà muốn xem xem sau này cô ta sẽ vươn tới tận đâu.

Tần Cảnh Chi nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ quay: "Tôi còn phải làm việc, đi trước đây."

Vừa bước một chân ra khỏi cửa, Tần Cảnh Chi nghe thấy Nhạc Thính Phong nói: "Tần Cảnh Chi, tôi không phải chỉ là hứng thú nhất thời."

Tần Cảnh Chi: "Thế tức là thích hả?"

Nhạc Thính Phong khẽ nhướng môi: "Quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì anh không cần quan tâm, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cũng biết tính tôi, thứ gì của tôi, ai mà dám đụng vào tôi sẽ không nể mặt đâu."