Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1675: Muốn bảo vệ một người thì cần phải đánh đổi

Mộ Dung Miên ăn xong thì Quý Miên Miên cũng tỉnh giấc.

Thấy Mộ Dung Miên ngồi đó, cô vội vàng ngồi dậy: “Anh về rồi… Tôi… Ngại quá, vừa rồi tôi ngủ quên mất.”

Mộ Dung Miên không quay đầu lại: “Ừ, ăn cơm tối chưa?”

Quý Miên Miên ngồi xuống, vội vàng chạy đi bật đèn, sau đó nói: “Đã ăn ở ngoài rồi, chắc đồ ăn tôi mang về cho anh đã nguội rồi, sao anh không gọi tôi dậy, tôi đi hâm nóng cho anh?”

Mộ Dung Miên lấy tay che mắt một hồi mới bỏ xuống: “Không cần, tôi ăn xong rồi.”

Quý Miên Miên nhìn Mộ Dung Miên, kinh ngạc: “Sắc mặt của anh kém quá, anh không sao chứ?”

Sắc mặt của anh tái nhợt hơn bình thường, không có chút máu nào, hơn nữa hình như rất yếu.

Mộ Dung Miên lắc đầu: “Không sao…”

Quý Miên Miên lo lắng đi tới đặt tay lên trán anh, trán anh rất lạnh, không hề có chút ấm áp nào.

“Thật sự không sao chứ? Nhìn anh hình như ốm rồi!”

Mộ Dung Miên lắc đầu: “Thật sự là không sao…”

“Hay là… đi bệnh viện khám đi.”

Mộ Dung Miên vẫn lắc đầu: “Không cần, tôi ăn rồi, cô về ngủ đi. Ngày mai không có việc gì, cô không cần qua đây.”

“Nhưng mà… anh…”

“Về đi.”

Quý Miên Miên cắn môi: “Vậy… Mai tôi lại sang thăm anh, nếu có chuyện gì thì anh nhất định phải tìm tôi đấy.”

“Được, tôi biết rồi.”

Trong lòng Quý Miên Miên rất lo lắng, nhưng thái độ của Mộ Dung Miên rất lạnh nhạt, cũng không chú ý tới cô nữa, cô đành phải ra về.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh.

Mộ Dung Miên đột nhiên ho khan, anh ho rất dữ dội, giống như muốn văng cả phổi ra ngoài.

Mộ Dung Miên đứng dậy, đi nhanh vào toilet, nôn toàn bộ thức ăn trong bụng ra, trái tim đập bình bịch trong ngực, mạch máu như sắp nổ tung.

Nôn sạch sẽ thức ăn, Mộ Dung Miên mới giật nước cho trôi hết đi, sau đó lại xoay người tiêu sái đi tới bên bồn nước rửa tay. Anh nhìn mặt mình trong gương, quả thật không khác gì quỷ sống.

Mộ Dung Miên cười khổ một tiêng, mở vòi nước, vục nước rửa mặt.

Anh nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng chuông điện thoại, anh mặc kệ.

Nhưng tiếng chuông chẳng khác nào tiếng đòi mạng, vẫn cứ kêu, cứ kêu, kêu không ngừng.

Mộ Dung Miên chậm rãi ra ngoài, cầm lấy di động, thấy dãy số trên màn hình thì mặt không thay đổi tắt đi, sau đó tắt máy luôn.

Trên đời này ít ai có thể sống bình an, thuận lợi cả đời.

Anh muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ thì phải trả một cái giá khác.



Nhạc gia, vừa về nhà đã thấy hai người đàn ông một lớn một nhỏ đều sắp khóc tới nơi.

Hạnh Nhân đói bụng, gào thét đòi mẹ.

Oắt con này có tật xấu là không chịu uống sữa ngoài, đưa bình vào miệng nó cũng lè lưỡi đẩy ra, chỉ muốn bú mẹ mà thôi.

Thím Ngũ và Nhạc Thính Phong đều không có cách nào cả, một thằng nhóc mới có mấy tháng tuổi mà sao lại khôn thế chứ?

Hoàn hảo, mẹ rốt cuộc cũng quay về!

Hạnh Nhân vừa nhìn thấy Yến Thanh Ti thì đã đạp loạn lên trong lòng Nhạc Thính Phong, đừng nhìn nó còn nhỏ thì sức yếu, hai chân bé tí mà đạp tới mức Nhạc Thính Phong chỉ sợ đang bế sẽ làm rơi con mình mất.

Yến Thanh Ti vội chạy tới hôn con trai một cái.