Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1387: Ông chủ coi bà chủ chúng tôi như bảo bối ấy

Giang Lai: “Đúng thế, trưa hôm nay bà chủ còn mang cơm cho ông chủ nữa, đúng thật sự là ngược cẩu mà.”

“Sao lạ có thể, anh Thính Phong kết hôn từ khi nào vậy?”

Giang Lai cười ha ha: “Uông tổng, tôi nhắc nhở cô một câu, cô gọi Nhạc tổng của chúng tôi là “anh” như thế, nếu bị bà chủ nghe thấy thì bà chủ sẽ không vui đâu.”

Uông Tích Vũ đỏ mặt lên: “Tôi có thể hỏi một câu này được không, rốt cuộc bà chủ các anh là ai?”

“Xin lỗi, cái này không thể nói được. Ông chủ bảo hộ bà chủ kín kẽ lắm, coi như bảo bối ấy, tôi cũng không thể lộ ra, bằng không thì bát cơm này coi như vứt đi rồi.”

Giang Lai bấm thang máy, đưa bọn Uông Tích Vũ xuống lầu.

Uông Tích Vũ vẫn muốn moi tin tức về vợ của Nhạc Thính Phong từ miệng Giang Lai, nhưng miệng Giang Lai ngậm quá chặt, cô ta không thể khai thác được bất kỳ chút tin tức nào.

Đến dưới lầu, Giang Lai nói: “Đi thong thả, tôi không tiễn nữa.”

Uông Tích Vũ hôm nay đã có chuẩn bị mà tới, không ngờ lại thua trận thảm bại trở về. Hợp tác không thành công, không ngờ lại còn nhận được tin Nhạc Thính Phong đã kết hôn, quả thực là shock không chịu nổi.

Ra khỏi địa bàn của Nhạc thị, Uông Tích Vũ quay đầu nhìn tòa cao ốc.

Trợ lý hỏi: “Uông tổng, bọn họ từ chối chúng ta rồi, chúng ta phải làm thế nào đây? Lẽ nào thật sự buông tay dự án này sao?”

“Từ chối không có nghĩa là đàm phán không thành, tôi cũng không tin đưa ra lợi nhuận lớn như thế mà Nhạc thị lại không động tâm.”

Trợ lý mở cửa xe cho cô ta lên.

Sau khi lên xe, cô ta nói: “Tra rõ cho tôi, vợ của Nhạc Thính Phong là ai, còn có, về sau cô tìm Giang Lai, cố gắng kết bạn với anh ta, xem có thể… kéo anh ta về phía chúng ta được không?”

“Vâng! Nhưng Giang Lai kia thực sự là tâm phúc của Nhạc Thính Phong, chỉ sợ anh ta sẽ không giúp chúng ta thôi.”

“Không kéo được không phải vì anh ta trung thành, mà là vì cô ra giá chưa đủ.”

“Vậy… có giới hạn không?”

“Không tiếc giá cả.”



Khúc Kính đi theo Nhạc Thính Phong về văn phòng: “Uông Tích Vũ này từ đâu chui ra thế, rõ ràng là có tình ý với anh. Tốt nhất đừng để chị dâu biết, nếu không anh, chậc chậc, khẳng định là bị đuổi ra khỏi nhà… Anh xem, hiện tại anh chả có gì, một cái phòng để ngủ cũng không có, đến lúc đó em sẽ không cho anh ở qua đêm đâu.”

Khúc Kính biết, Nhạc Thính Phong đã đem mọi tài sản sang tên cho Yến Thanh Ti rồi.

Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Biết Uông Tích Vũ này là con gái của ai không?”

“Ai?”

“Con gái của chủ tịch tập đoàn Tam Vương.”

Ánh mắt Khúc Kính lạnh đi: “Tam Điểm Thủy Vương, mẹ nó, sao em lại quên nhỉ. Hóa ra bọn họ có âm mưu sẵn rồi, một bên cướp sinh ý của chúng ta, một bên lại phái đứa con gái kia tới đàm phán. Đã thế để cái hạng mục đó ngâm nước nóng luôn. Lão tử không ra tay, quả thực bọn họ cho mình là kẻ dễ bắt nạt à?”

Khúc Kính mắng xong liền đi ra ngoài, hoàn toàn không cần Nhạc Thính Phong động viên gì, lập tức nhận việc đi luôn.

Những điều Khúc Kính nói, Nhạc Thính Phong cũng đã nghĩ tới. Hôm nay quan sát, xem ra Uông Tích Vũ cũng không phải cô gái bình thường, ở thương trường lăn lộn chắc cũng không phải ít thời gian, rất có năng lực. Người như thế thông thường đều rất lý trí, anh cũng không tin cô ta tới đây, vì thấy anh nên mới nhắc tới phần cảm tình lúc còn thơ ấu.

Nhạc Thính Phong nhớ tới một chuyện, lập tức gọi điện về Tô gia.

“A, bà ngoại, là con đây.”

“Thính Phong, sao lại gọi điện cho bà thế này?”

Nhạc Thính Phong nói: “Bà ngoại, con có chuyện này muốn nói với bà.”