Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1172: ANH MUỐN EM HOÀN TOÀN TRỞ THÀNH NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH

ANH MUỐN EM HOÀN TOÀN TRỞ THÀNH NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH

So với những nụ hôn trước đây của Diệp Thiều Quang dành cho cô, nụ hôn này rất khác, nồng nhiệt đến kì lạ, còn có cả… điên cuồng!

Đợi đến khi Quý Miên Miên phát hiện ra điều khác thường thì cô đã bị Diệp Thiều Quang kéo vào cơn cuồng nhiệt do anh tạo ra, có muốn thoát ra dường như đã là chuyện không thể.

Tay của Diệp Thiều Quang nhẹ nhàng chui vào áo của Quý Miên Miên, anh cắn tai cô, khe khẽ gọi tên cô: “Miên Miên… Miên Miên…”

Quý Miên Miên cảm thấy hình như cơ thể mình không còn là của mình nữa, mỗi một cái hôn của Diệp Thiều Quang lại khiến cô mềm nhũn ra, cô run rẩy nói: “Anh... anh... như thế này... rất đáng sợ đó...”

Diệp Thiều Quang hôn lên môi cô lần nữa: "Miên Miên..."

Lần này anh sẽ ko bỏ qua cho cô nữa.

Anh muốn cô, muốn cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh!

Nửa đêm đã qua, vào giờ khắc này tất cả mọi người trong thành phố giường như đã say ngủ, ban đêm của Diệp Thiều Quang mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Ngoài cửa sổ gió thu mát mẻ, màn đêm mập mờ.



Sau khi quay về khách sạn, Yến Thanh Ti tắm rửa một cái rồi đi ngủ, Nhạc Thính Phong muốn kéo cô làm một vài chuyện lợi nước lợi nhà nhưng lại ko nỡ quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Anh bĩu môi, thôi, ngủ vậy, đã là vợ chồng rồi, sáng mai làm cũng được!

Yến Thanh Ti ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy đã sắp chín giờ rồi.

Cô muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy, cánh tay đặt trên eo liền siết chặt, kéo cô vào lòng.

"Dậy đi." Yến Thanh Ti vỗ nhẹ lên cánh tay của Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong nhắm mắt, cọ cọ gương mặt mình vào lưng cô: "Nhân viên chưa ngủ đủ, không dậy được, cần bà chủ hôn một cái mới có thể dậy được."

Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười thành tiếng, quay sang véo má Nhạc Thính Phong một cái: "Bà chủ bảo là anh mà không dậy là bị trừ lương đấy."

Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: "Chẳng qua chỉ là hôn một cái thôi mà, sao bà chủ lại ki bo thế?"

Yến Thanh Ti cúi sát xuống, lúc chỉ còn cách mặt Nhạc Thính Phong 1cm, anh còn đang tưởng là cô muốn hôn anh, thế mà không ngờ cô lại nói rằng: "Bởi vì... anh còn chưa đánh răng rửa mặt mà!"

Một giây sau, trên giường chỉ còn lại mình Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti ngồi trên giường nghe tiếng nước chảy vang lên trong phòng vệ sinh, bật cười thật to.

Nhưng cô không nghĩ tới tốc độ rửa mặt của Nhạc Thính Phong lại nhanh đến thế, cô còn chưa cười xong, anh đã lau khô mặt, chạy về nằm xuống giường: "Được rồi, hôn đi, nhanh lên, nếu em mà còn lý do lý trấu ko chịu nữa thì chính là em đang ghét bỏ anh."

Yến Thanh Ti: "Thế này mà cũng được à?"

Nhạc Thính Phong ngẩng mặt lên giục cô.

Lúc này trên gương mặt anh là sự ấu trĩ y như một đứa trẻ, trong lòng Yến Thanh Ti tự nhiên cảm thấy mềm mại, cô cúi đầu hôn lên gương mặt anh: "Ngoan, dậy đi."

Khoảnh khắc nụ hôn dịu dàng đặt lên má, Nhạc Thính Phong mới cảm thấy hôm nay coi như là đã đầy đủ.

Anh cảm khái một câu, cảm giác giữa có vợ và không có vợ đúng là khác nhau, sự khác biệt vào buổi sáng là rõ ràng nhất.

Sau khi ra khỏi giường, Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: "Hôm nay anh đừng đến bệnh viện với em, anh ở nhà nói chuyện với mẹ đi."

"Một mình em có ổn không?"

"Có gì mà không ổn, trong viện toàn là người của bác em mà, bà ta muốn xoay người cũng chẳng làm được trò chống gì đâu."

"Vậy thì được, anh nói chuyện với mẹ xong sẽ đến đón em."

"Ừm."

Yến Thanh Ti ăn sáng rồi mới đến bệnh viện. Đến nơi, Yến Thanh Ti hỏi cận vệ đang đứng canh ở ngoài: "Hôm nay như thế nào?"

"Vẫn thế ạ, luôn không ngừng kêu đau."

"Hôm nay đã làm chưa?"

"Vẫn chưa ạ!"

Yến Thanh Ti cười một cách quái quỷ: "Chuẩn bị đi, lát nữa động thủ."

"Vâng."

Hạ Như Sương nghe tiếng cửa phòng được mở ra, cố hết sức quay đầu lại, nhìn thấy người đến làYến Thanh Ti, con ngươi của bà ta chợt co lại.