Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1022: Mẹ, không bằng mẹ câu luôn ông chú hạ an lan đó đi!

Yến Thanh Ti rên lên một tiếng, bác đã không còn là ông bác mà cháu biết nữa rồi, hình tượng vĩ đại của bác, tấm lòng rộng lớn của bác đâu mất rồi?

Bác gái thật là đáng thương, tại sao lần nào cũng xui xẻo bị bắt gian tại trận thế này cơ chứ?



Trong khách sạn, vẻ mặt của Nhạc phu nhân đầy bi thương: “Con trai, mẹ đã không còn gì luyến tiếc nữa rồi!”

Thính Phong thở dài: “Mẹ, nhảy từ đây xuống chết xấu lắm, hay là con tìm cho mẹ một sợi dây thừng nhé?”

Nhạc phu nhân nghe thấy thế liền khóc nức nở, giơ tay lên đánh cho Nhạc Thính Phong mấy cái: “Cái thằng nhóc thối tha này, con có phải là con trai của mẹ nữa không đấy? Mẹ làm thế còn không phải là vì mày à, nếu không phải là vì lấy vợ cho mày, mẹ làm gì đến nỗi?”

Nhạc Thính Phong vội nói: “Con nói đùa, con nói đùa ấy mà, mẹ đừng coi là thật… Con nói đùa ấy mà! Bác của Thanh Ti… cũng chẳng cần thiết phải tính toán với mẹ mấy chuyện cỏn con này đâu, đúng không?”

Nhạc phu nhân tức giận nói: “Nhưng ông ta vừa mới nói đấy thôi, sau này để đứa bé theo họ Hạ. Con xem, ông ta cầm thú đến như thế đấy!”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, cầm thú!”

Nhạc phu nhân lại bắt đầu đau lòng: “Ôi, cháu nội của mẹ!”

Nhạc Thính Phong an ủi bà: “Mẹ, không sao đâu, đứa bé họ Hạ thì có sao, mẹ là bà nội của nó cơ mà, cùng lắm thì con và Thanh Ti lại sinh cho mẹ thêm mấy đữa nứa?”

Nhạc phu nhân vỗ một cái lên vai anh: “Con tưởng là sinh con dễ thế à?”

"Nhưng mà, mẹ, nghiêm túc mà nói, cuộc điện thoại lúc nãy là số của con, mà mẹ lại đang nói chuyện, cái lão cáo già Hạ An Lan chắc chắc đã biết mẹ đến Lạc Thành rồi. Hay là… ngày mai đến nhà họ Hạ luôn nhé mẹ?”

Anh vừa mới dứt lời, Nhạc phu nhân đã cứng đờ ngã nhào xuống rồi nhắm mắt lại: “Mẹ mày chết rồi, không đi… Có bác mày ở thì tốt xấu gì mẹ còn có chút đảm bảo, nhưng mà bác ấy không ở đây, thì mẹ mày chỉ có nước bị người ta làm thịt mà thôi.”

“Mẹ, mẹ già rồi, đầu óc lại không thông minh lắm, không có ai làm thịt mẹ đâu, yên tâm đi.”

Nhạc phu nhân đá cho anh một phát: “Cái thằng nhóc thối tha này, mẹ không thèm quan tâm đến con nữa…”

“Được rồi, được rồi mà, con không nói thật nữa là được chứ gì? Mà… ngày mai con sang đó, Hạ An Lan hỏi thì con trả lời thế nào bây giờ?”

Nhạc phu nhân nhăn nhó, nghĩ ngợi mười mấy phút, sau cùng nói: “Con cứ bảo là hôm qua mẹ mộng du đi đến đây, hôm nay về rồi.”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật vài cái: “Mẹ… mẹ còn có thể nghĩ ra cái cách nào ngu ngốc hơn được nữa không?"

Nhạc phu nhân khóc nói: “Dù sao thì mẹ cũng không đi, muốn đi thì cũng phải đợi hai hôm nữa, đợi khi nào các bác con đến mới đi. Một mình mẹ thì không đi đâu, kiên quyết không đi, chết cũng không đi.”

Nhạc Thính Phong lắc đầu than thở: “Mẹ, con cảm thấy… lần này sẽ không thuận lợi.”

“Mẹ cũng cảm thấy không thuận lợi. Hay là… hai đứa bỏ trốn đi?”

Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Bỏ trốn? Với năng lực của Hạ An Lan, bọn con còn chưa chạy ra khỏi nhà họ Hạ thì đã bị gô cổ về rồi.”

“Vậy thì làm thế nào bây giờ?”

Nhạc Thính Phong đột nhiên nghiêm túc nhìn Nhạc phu nhân: “Mẹ… hay là mẹ dùng mĩ nhân kế, câu luôn ông chú Hạ An Lan đó đi!”

Nhạc phu nhân ghét bỏ nói: “Hờ hờ… Vừa nãy ai nói mẹ lớn tuổi rồi, lại không thông minh, hả? Lúc còn trẻ, cái tên cặn bã như Nhạc Bằng Trình mà mẹ còn không quyến rũ được, con bảo mẹ đã từng này tuổi đi quyến rũ một con cáo già, con coi trọng mẹ quá rồi đấy.”

Nhạc Thính Phong gật gật đầu: “Cũng phải…”



Yến Thanh Ti ảo não quay về phòng mình, bình thường bác tốt như thế, sao hết lần này đến lần khác cứ phải tính toán với bác Nhạc thế nhở?

Ngày kia là Trung Thu rồi, người nhà họ Tô cũng sẽ đến, hôn sự của cô liệu có định ra được không đây?

Ngày mai phải đi tìm bà ngoại nói chuyện này mới được, để bà quản bác, không thể để bác ấy lại so đo với bác gái được.