Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 97: Yêu thích cô bé xinh xắn là sai sao?

Xinh đẹp như vậy còn không khiến cho người ta yêu thích,là lời nói gì đây?

Trách không được Du Dực nói nó tuổi còn nhỏ không lo học, chỉ lo để mắt đến cô bé xinh xắn.

Có điều, cô bé nhà Du Dực thật đúng là xinh đẹp, mắt to da trắng, miệng nho nhỏ đỏ tươi, cái mũi thẳng, cằm nhỏ, vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, trông thật sự đẹp như búp bê, khiến người nhìn cảm thấy thích thú.

Ngay cả anh ta nhìn thấy cũng nghĩ thầm, trong nhà có cô bé xinh đẹp như vậy cũng tốt.

"Khụ khụ, con mới bao nhiêu tuổi chứ, lời này là con nói sao?"

Sở Yêu hừ một tiếng: "Sao lại không phải là con nói, con cũng đã 8 tuổi rồi, nên có cô bé mà mình thích."

Cục trưởng Sở: "Con..."

"Cho dù là con thích cũng không nên nói ra, càng không thể để cho ba mẹ người ta biết, con nhìn xem, ba người ta đã tìm tới cửa rồi."

Sở Yêu vươn cổ nói: "Hừ, con sẽ không chịu khuất phục đâu, ngày mai con vẫn muốn đi tìm Thanh Ti."

"Thằng nhóc thối, con là muốn bị ăn đòn phải không?"

Sở Yêu lập tức kêu: "Con mách mẹ là ba đánh con."

"Không phải ba đánh con, mà là ba của Thanh Ti đánh con. Người như Du Dực biểu lộ như hôm nay đã là cực kỳ nhẫn nại rồi, con còn dám làm ầm ĩ, người ta tuyệt đối là sẽ đánh con đấy, đến lúc đó, ba không bảo vệ con được đâu."

Sở Yêu lập tức ỉu xìu: "Ba... vậy là con không có cách nào chơi cùng Thanh Ti rồi."

"Cũng không hẳn, chờ lúc con đến trường học, Du Dực cũng không thể nhìn chằm chằm từng giây từng phút được, đến lúc đó con liền có cơ hội rồi."

Sở Yêu cong miệng nói: "Thật đáng ghét, con gái bọn họ xinh như vậy, con thích là sai sao?"

Cục trưởng Sở...

Phải, cô bé nhà người ta xinh đẹp là sai lầm rồi.

...

Du Dực ngập đầy lửa giận về đến nhà.

Nhiếp Thu Sính hỏi anh: "Có nên để cho Thanh Ti đi học không, tôi cũng muốn cho nó đi nhưng lại lo..."

Hiện tại, sau khi gặp phải chuyện đó, cô vẫn luôn có thói quen thương lượng với Du Dực.

"Đi, trẻ con tuổi này vẫn là phải đến trường học, phải tiếp xúc với bạn cùng tuổi, phải học tập hiểu biết kiến thức mới, bằng không sẽ đi sai hướng."

Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Tôi cũng là lo lắng cái này, hơn nữa Thanh Ti vẫn luôn thích học tập, tôi thực sự sợ nó rời trường học quá lâu sẽ không theo kịp. Hôm nay có cơ hội, tôi cũng muốn cho nó đi, nhưng..."

Du Dực an ủi cô: "Không sao, hiện giờ sợ là Yến Tùng Nam không có tâm tư quản việc khác, tôi đã để cho bạn bè hỗ trợ nghe ngóng, tình hình của hắn ở bệnh viện không tốt, có lẽ còn phải nằm viện một thời gian dài, đến giờ đều là người Diệp gia tìm đến."

Nhiếp Thu Sính lo lắng nói: "Người của Diệp gia so với Yến Tùng Nam còn đáng sợ hơn."

Người của Diệp gia thủ đoạn mới là tàn nhẫn, điểm này Nhiếp Thu Sính đều rõ ràng hơn ai khác.

Du Dực thấy được sợ hãi trong mắt Nhiếp Thu Sính, anh nhiều lần muốn đưa tay ôm cô một cái an ủi cô, thế nhưng... anh lại không dám.

Du Dực an ủi cô: "Người của Diệp gia thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào cũng là ở sau lưng, không hợp pháp, cô quên là bây giờ chúng ta đang ở đâu sao, cô thấy Diệp gia có thể lợi hại hơn so với pháp luật và chính phủ sao? Hơn nữa, cô đã quên rằng còn có tôi ở đây ư?"

Lo lắng trên mặt Nhiếp Thu Sính giảm đi một ít, cô mỉm cười: "Đúng vậy, còn có anh, tôi vẫn luôn rất may mắn, may mắn vì gặp được anh, bằng không thì... kết cục của tôi và Thanh Ti không biết sẽ thảm đến cỡ nào."

"Tôi cũng rất may mắn khi gặp được hai người, khiến tôi cảm thấy cuối cùng bản thân đã làm được một việc có ý nghĩa."