Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 760: Phòng bếp không xứng với anh

Thư ký cực kỳ vui vẻ, vốn tưởng rằng cả đêm nay phải phụng bồi thị trưởng tăng ca cả đêm, không nghĩ tới lại được nghỉ ngơi, đây quả thật làm cho người ta thấy vui mừng, hắn vui vẻ nói: "Vâng, ngày mai tôi dậy sớm đến đón ngài."

Hắn vụng trộm liếc nhìn Tô Ngưng Mi, cười nói: "Chúc cô... đêm nay ngủ ngon giấc."

Ánh mắt Hạ An Lan chợt lạnh, thư ký sợ đến mức vội vàng lái xe đi khỏi.

...

Mở cửa phòng, sờ đến công tắc bật đèn, "Cạch" một tiếng, căn phòng đen kịt rốt cuộc đã có ánh sáng.

Hạ An Lan nghiêng người: "Mời vào."

Tô Ngưng Mi cầm theo áo khoác của Hạ An Lan bước vào phòng. Đây không phải là lần đầu cô tới nơi này, thế nhưng lúc này cô rất hồi hộp, trái tim đập loạn nhịp, dù sao đêm nay chỉ có hai người bọn họ.

Hạ An Lan bật hết đèn của phòng khách lên: "Em ngồi trước đi, anh đi lấy cho em cốc nước."

Anh cầm đến bình nước sau đó mới nhớ tới, căn bản không có nước ấm: "Cái đó... anh đi đun ít nước ấm, hôm qua không có về, nên không còn nước ấm ở trong nhà."

Tô Ngưng Mi cầm áo của Hạ An Lan đặt nhẹ lên ghế: "Anh đừng đi, để em đi đun cho, em cũng tiện nhìn xem trong bếp có gì ăn được không, ăn mì tôm cũng không tốt cho sức khỏe."

"Em là khách, sao có thể để cho em làm?"

"Anh còn là thị trưởng đó thôi, phòng bếp không xứng với anh một chút nào, chưa kể em cũng không phải là lần đầu tiên vào bếp của anh, cứ để em vào."

Tô Ngưng Mi xắn tay áo đi vào phòng bếp, tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được mấy quả trứng gà, hai quả cà chua, còn có một ít mì sợi.

Cô lắc đầu, nhà không có phụ nữ, thật sự vắng lặng như không có người ở.

Trước kia lúc Tiểu Ái ở đây, trong tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn, bây giờ hoàn toàn ngược lại, không còn gì cả, đồ ăn vặt cũng không có.

Tô Ngưng Mi thực sự cảm thấy, phụ nữ có thể không cần đàn ông, nhưng đàn ông... thật sự nên cần có một người vợ.

Cô hỏi Hạ An Lan: "Ăn mì được không? Mì trứng gà cà chua thế nào?"

Hạ An Lan gật đầu: "Đương nhiên là được, có thể không phải ăn mì tôm là rất ổn rồi, em không biết chứ anh thực sự rất ghét ăn mì tôm."

Tô Ngưng Mi mỉm cười: "Xem ra, là do trước kia anh ăn quá nhiều, vậy anh chờ một lát, em sẽ xong ngay thôi."

"Lần này..."

"Yên tâm đi, lần này chắc chắn sẽ không giống như lần trước, không khó như nấu cơm. Anh đi ra ngoài trước đi, em làm một lúc là được."

"Ừ..."

Tuy miệng nói ừ, nhưng người không hề động đậy, tựa vào khung cửa, lười biếng nhìn Tô Ngưng Mi, vẻ mặt anh rất mệt mỏi, thế nhưng không làm giảm nửa phần khôi ngô của anh, còn làm cho anh có thêm nhiều hơn một phần ý vị khó nói lên lời.

Ánh mắt của anh bình thản, ấm áp, chăm chú nhìn bóng lưng của Tô Ngưng Mi.

Tô Ngưng Mi dùng dao cắt thành một hình chữ "Thập" trên quả cà chua, đợi nước sôi thì cho vào.

Nước còn chưa sôi, cô biết Hạ An Lan còn chưa rời khỏi, bị anh nhìn chằm chằm khiến cô có chút bối rối trong lòng.

"Anh đi ra ngoài trước đi, đừng đứng ở đây nữa."

Sau lưng có một đôi mắt nhìn theo, khiến cho cô thấy không được thoải mái, không có cách nào nấu ăn tốt được.

Tóc Hạ An Lan có chút rối, mấy sợi tóc rơi xuống trước mắt, làm cho bộ dáng nghiêm túc ban ngày của anh thay đổi, thoạt nhìn giống như một học sinh.

Anh cười nói: "Hơi mệt, tựa vào đây nghỉ ngơi một chút."

"Cần nghỉ ngơi thì hãy ra ngoài ngồi đi, em sắp xong rồi."

"Ngồi một mình quá buồn chán, có hai người chúng ta ở đây, chỉ có thể tìm em nói chuyện phiếm."