Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 739: Tôi quá sơ suất quên không chú ý đến em

Hạ An Lan nói: “Xin lỗi! Vừa nãy tôi đang nghĩ đến chút chuyện, không cẩn thận đi nhanh quá, quên không chú ý đến em."

Vừa nãy, anh đang nghĩ đến sự khác thường của bản thân.

Từ sau khi xuống xe, khi mà Tô Ngưng Mi nói anh là người tốt, nhìn bộ dạng ngây ngô của cô, trong lòng Hạ An Lan bỗng nhiên sinh ra một cảm xúc khác thường, rất lạ. Anh không rõ đó là cái gì, nhưng anh có dự cảm không lành, anh cảm thấy không tốt.

Tô Ngưng Mi đuổi đến nơi, dừng lại trước mặt Hạ An Lan. Cô đi giày cao gót, đi đường vốn đã hơi chậm. Đoạn đường này phải chạy, hai chân hơi đau, cô khom người xuống, một tay túm eo, một tay xua xua, thở hổn hển nói: “Không sao, không sao... Là do tôi thấp, chân quá ngắn.”

Chỉ trong chốc lát, Tô Ngưng Mi đã biết, lúc trước, khi Hạ An Lan đi bộ đã âm thầm săc sóc cô nhiều như thế nào.

Ngược lại, cô càng cảm thấy Hạ An Lan tốt bụng.

Hạ An Lan cong khóe môi: “Là do tôi quá sơ suất không chú ý đến em. Em nghỉ ngơi một lát đi.”

Tô Ngưng Mi vội vàng xua tay: “Không cần, tôi không sao. Tôi không cần nghỉ ngơi. Chúng ta đi thôi! Đừng lãng phí thời gian của anh nữa.”

“Vậy được rồi, chúng ta máy lên máy bay thôi.”

Tô Ngưng Mi gật đầu: “Đi thôi.”

Lần này, Hạ An Lan đi rất chậm, hoàn toàn chú ý đến Tô Ngưng Mi. Anh còn nói chuyện với cô, hỏi cô vài chuyện liên quan đến Nhạc Thính Phong.

Nói đến con trai, Tô Ngưng Mi không còn thẹn thùng nữa.

“Nó à, không chăm học chút nào. Thầy cô giáo thường xuyên gọi điện kêu tôi đến trường. Từ sáng đến tối nó chỉ biết gây họa, không biết lo gì cả.”

“Con trai đến tuổi này, ít nhiều cũng có chút nghịch ngợm, lớn hơn chút nữa sẽ...”

Tô Ngưng Mi thở dài: “Hy vọng là như thế. Có điều, tôi cũng không quá hy vọng. Nó nghịch ngợm không phải là một hai ngày, từ nhỏ nó đã thế. Song tôi cũng biết, chung quy lại là vì tôi không cho nó một gia đình hoàn chỉnh.”

Hạ An Lan nhớ đến cuộc hôn nhân của Tô Ngưng Mi, chỉ là thùng rống kêu to, hữu danh vô thực.

Cô lấy một người chồng như thế, thực ra cô cũng rất đáng thương. Có điều, cô là một người rất kiên cường, gặp phải chuyện này cũng không hề than thân trách phận, vẫn sống rất tích cực, rất lạc quan, rất cởi mở.

Hạ An Lan muốn an ủi cô, nhưng anh đột nhiên không biết nên an ủi thế nào cho phải.

Anh cảm thấy cô nên ly hôn, không cần phải khóa chặt cuộc đời mình trong một cuộc hôn nhân có cũng như không đó.

Nhưng, anh lấy thân phận gì để nói chứ? Bỏ đi, dù sao đây cũng là chuyện của người khác, nên quyết định thế nào đều là chuyện của cô.

Đi qua lối đi đặc biệt dẫn lên máy bay, hai người đều thở phào một hơi.

“Đến Hải Thành phải mất gần ba tiếng, nếu như cô còn buồn ngủ, thì nghỉ ngơi chút đi, có thể giết thời gian.”

“Được, anh không cần lo cho tôi, anh vẫn còn... phải làm việc đúng không?” Bây giờ Tô Ngưng Mi đã không còn bài xích Hạ An Lan nữa. Cô thấy bàn nhỏ trước mặt anh đã bày kín công văn, cô không khỏi cảm khái, đúng là chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng lớn.

“Có chút chuyện cần phải xử lý.”

“Vậy anh làm đi.”

“Em muốn uống cái gì thì lát nữa sau khi máy bay cất cánh, em cứ nói với tiếp viên hàng không.”

“Được.”

Cho đến tận trước khi máy bay cất cánh, hai người đều không nói chuyện gì nữa. Tô Ngưng Mi đã ngủ trên xe, bây giờ không ngủ được. Cô tiện tay cầm một quyển tạp chí địa lý giở ra xem.

Đợi một hồi, máy bay cất cánh. Sau một trận rung lắc, máy bay đã bay thẳng lên trời.