Hạ An Lan nhẹ nhàng vỗ về Thanh Ti đang run rẩy sau lưng mình để an ủi cô bé. Ánh mắt của bà Hạ càng lúc càng lạnh, hảo cảm mong manh ban đầu với bà Du giờ không còn lại dù chỉ là một chút.
Bà cười cười: "Thì ra là vậy, trong mắt của bà, con gái tôi khó nhìn như vây, con bé không xứng với nhà họ Du các người sao?"
Mặc dù lời nói của bà Hạ vô cùng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt của bà lại sắc bén đến mức khiến bà Du cảm thấy từng cơn đau khôn tả: "Không... Không, không phải, tôi không có ý này..."
"Tôi tin tưởng vào tai mình, tôi tin tưởng con gái và cháu gái của mình, nếu Du phu nhân đã thấy con gái nhà họ Hạ chúng tôi không vừa mắt, còn khinh thường cháu gái tôi như thế thì bà cũng không cần phải đến nhà chúng tôi nữa, mời bà đi cho, tôi cũng không có mặt mũi lớn đến mức dám kết thông gia với họ Du nhà bà."
Đối với người như bà Du, bà Hạ cũng không muốn nhiều lời với bà ta. Dám đối xử với con gái bà như vậy, nếu bà có thể đứng dậy thì nhất định sẽ cho bà ta một cái tát, ai cho phép bà ta bắt nạt con gái của bà như thế. Bà Du luống cuống, chuyện này hoàn toàn khác với dự liệu của bà ta, bà ta hy vọng ít nhất cũng có thể bước chân vào nhà họ Hạ cơ mà.
Bà ta bày ra bộ dạng hối hận, nó: "Ôi kìa, bà thông gia, tôi... Trước đây là tôi hồ đồ, tôi đã nói vài lời không được tốt cho lắm, tôi biết mình sai rồi, người ta có câu mẹ chồng nàng dâu thường hay mẫu thuẫn... Tôi... Lúc ấy cũng không biết tôi nghĩ thế nào, chung quy là lo lắng cho Du Dực... Thu Sính xinh đẹp như thế khiến tôi vô cùng lo lắng, vậy nên mới nói con bé là vô liêm sỉ..."
"Nhưng mà hiện giờ, tôi muốn sửa chữa lỗi lầm khi trước, chúng ta đã là người một nhà thì không nên cãi vã làm gì, con trai con gái chúng ta kết hôn thì phải sống hạnh phúc mĩ mãn mới là điều quan trọng nhất, cứ khắc khẩu rồi gây bất lợi cho nhau như vậy là không đúng phải không bà? Thế nên hôm nay tôi đến đây, ngoài muốn gặp mặt thăm hỏi ông bà còn muốn hoà giải với thông gia, muốn đích thân giải thích với Thu Sính, hy vọng ông bà cùng con bé có thể tha thứ cho bà già lẩm cẩm này."
Bà Du là loại người có thể vì lợi ích mà đánh đổi mọi thứ, chỉ cần hôm nay có thể bắt được quan hệ với nhà họ Hạ, đừng nói là giải thích với Nhiếp Thu Sính, ngay cả quỳ xuống bà ta cũng có thể làm. Bà Hạ rất lo lắng đến cuộc sống sau hôn nhân của con gái nên những lời của bà Du khiến bà trầm mặc một lúc, đương nhiên, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu chính là một vấn đề mà phụ nữ sau khi kết hôn phải lo lắng. Bà Hạ muốn nghĩ cho lợi ích của con gái, nhưng Nhiếp Thu Sính lại trực tiếp mỉa mai bà Du, nói: "Bà giải thích với tôi như thế tôi không dám nhận đâu, lời hay ý đẹp do bà nói, lời xấu xa độc ác cũng do bà nói với tôi, nếu tôi vẫn là Nhiếp Thu Sính quê mùa, không đáng một đồng như trước, nếu tôi vẫn không có quan hệ gì với nhà họ Hạ như trước, thì chỉ sợ... Trong mắt bà, tôi còn không bằng rác rưởi ven đường, phải không?"
Bà Hạ đau lòng nhìn con gái, thì ra trong lúc mà bà không hề hay biết, Tiểu Ái đáng thương của bà đã phải chịu bao uỷ khuất như vậy... Bà Hạ vô cùng chán ghét loại người gió chiều nào che chiều ấy như bà Du, bà ta dựa vào cái gì mà dám ghét bỏ mẹ con Thu Sính chứ?
Bà hừ lạnh: "Du phu nhân, tôi biết hiện giờ bà đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, căn bản không phải vì suy nghĩ lại, coi trọng con gái tôi mà là coi trọng quyền lực của nhà họ Hạ, đối với người như bà, tôi không còn lời nào để nói, mời bà về cho, nếu bà không chịu đi, đừng trách tôi gọi người đuổi ra ngoài!"