Hạ Như Sương cố ý thừa nước đục thả câu, đổi giọng nói: "Chuyện người Du Dực cưới chính là con gái duy nhất nhà họ Hạ, mấy người có biết không?"
Bà Du lắc đầu: "Không thể nào, con hồ ly tinh mà Du Dực cưới là loại đàn bà hư hỏng tái giá, có gì hay ho chứ. Cô ta sao có thể là thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ được."
Bà ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chẳng lẽ... Rốt cuộc Du Dực cũng tỉnh táo lại nên đã cưới người khác, đem ả kia đá đi?"
Hạ Như Sương mỉa mai nói: "Từ đầu tới cuối Du Dực vẫn chỉ lấy một người duy nhất. Chỉ có các người... là có mắt không tròng, coi bảo bối vô giá thành rác rưởi ven đường mà thôi."
Hai mẹ con bà Du sửng sốt, sắc mặt cả hai phút chốc đại biến: "Con... Con nói sao? Cô gái đó... Cô ta... Cô ta..."
"Nhiếp Thu Sính chính là con gái ruột nhà họ Hạ, tối hôm qua tôi đến nhà họ Hạ là để dẫn bọn họ tới gặp nhau. Hiện giờ Nhiếp Thu Sính và người nhà họ Hạ đã nhận ra nhau. Đây gọi là... Công chúa hàng thật giá thật, hẳn là các người cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện này đúng không?"
Bà Du sợ tới mức toàn thân cứng đờ, hoàn toàn sụp vào ghế sô pha. Bà ta nghĩ lại từng lời lúc trước mình nói với Nhiếp Thu Sính, còn cả những việc mà bà ta đã làm... Điều ấy khiến bà ta bắt đầu hốt hoảng sợ hãi.
Cô gái đó... Cô ta không phải là một con bé nhà quê bình thường sao? Sao đột nhiên nó lại biến thành con gái nhà họ Hạ được chứ?
Con gái… Thiên kim tiểu thư của nhà họ Hạ ư? Thật sự là thiên kim tiểu thư chân chính, không phải loại con gái hờ như Hạ Như Sương ư?
Bà Du nghĩ đến từng chuyện mình đã làm với Nhiếp Thu Sính mà sợ hãi, cô ta... Cô ta sẽ không trả thù bà chứ?
Hạ Như Sương châm biếm: "Không biết mẹ đã tích bao nhiêu hồng phúc mà có thể sinh ra cậu con trai như vậy, chỉ tuỳ tiện cưới một cô vợ mà cũng trúng ngay thiên kim tiểu thư của nhà họ Hạ, ánh mắt cậu ta thật độc đáo nha. Hiện giờ cậu ta còn đang ở căn nhà mà chính phủ cấp cho Thị trưởng để lấy lòng bố mẹ vợ và anh trai vợ đấy…"
Bà Du run run, đều đến ở nhà của Thị trưởng rồi sao!
Còn anh trai Du Dực lúc này lại vô cùng cao hứng, anh ta cưới con gái nuôi của nhà họ Hạ, em trai anh ta lại cưới con gái ruột của nhà họ Hạ, thế này không phải là càng thêm thân thiết sao? Quan hệ thông gia giữa nhà họ Du và nhà họ Hạ, là không thể thay đổi nữa rồi.
Nhà họ Hạ kia nếu không chịu giúp nhà họ Du, thì sao có thể ăn nói được chứ?
Anh trai Du Dực xoa xoa tay nói: "Nếu như vậy thì chúng ta lại càng nên đến thăm hỏi mới đúng, giờ hai nhà chúng ta càng thân thiết hơn rồi. Lúc trước mẹ và em dâu có chút hiểu lầm, vậy nói chuyện rõ ràng một chút không tốt hay sao. Người một nhà không nói hai lời, chúng ta đâu phải người ngoài chứ."
Hạ Như Sương cười lạnh, đúng là đồ vô liêm sỉ, còn có mặt mũi nói ra những lời này.
Bà Du liên tục gật đầu: "Đúng đúng, phải lắm, con nói rất phải, chúng ta phải đến thăm hỏi. Lúc trước ta với Thu Sính có nhiều hiểu lầm, nhưng nói gì thì nói cũng đã là con dâu nhà họ Du rồi, ta sẽ nói rõ mấy chuyện hiểu lầm trước đây, dù sao cũng không phải người ngoài."
Giờ này bà Du chỉ còn biết kêu gào hối hận. Lúc trước nếu bà biết Nhiếp Thu Sính chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hạ, thì đừng nói là chuyện nó có hai đời chồng, dù nó có ba đời, bốn đời, mà dù cho kể cả nó chưa ly hôn thì bà cũng đồng ý cho Du Dực với nó lấy nhau luôn ấy chứ!
Nếu lúc trước bà ta đối xử tử tế với cô thì giờ bà có đặt điều kiện gì phỏng chừng Nhiếp Thu Sinh cũng đều đáp ứng. Nhưng chuyện đã đến nước này thì biết làm sao bây giờ?
Anh trai của Du Dực lấy lòng nói: "Vợ à, em xem... Còn phải để em tốn thêm chút công sức rồi, em xem hay bây giờ chúng ta tới thăm hỏi một chút ông bà Hạ, đã biết người ta đến đây mà chúng ta lại không đi... Vậy có quá thất lễ không?"