Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 570: Bọn họ cơ bản không coi cô là người một nhà

Anh muốn biết Hạ Như Sương và Diệp Kiến Công cấu kết với nhau từ khi nào, từ đó có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện khác.

"Vâng."

Hạ An Lan tiếp tục nói: "Còn chuyện nữa, ngày mai rằm Trung thu, tôi sẽ nghỉ một ngày, có chuyện gì cứ gác lại sau"

"Ơ…" Thư ký sững sờ đến mức mở to miệng, không phải chứ, ngài Thị trưởng cũng quá mức rồi, mấy ngày nay thường xuyên mặc kệ, không thèm quản bất cứ chuyện gì, giờ lại còn muốn nghỉ cả ngày mai nữa, chuyện này...

Hạ An Lan phất tay: "Cậu đi trước đi."

Thư ký cẩn thận nói: "Thị trưởng, ngày mai là Tết Trung thu đó ạ, Tết Trung thu so với ngày thường còn bận rộn hơn nhiều. Hơn nữa, ngày mai ngài còn phải gặp mặt thăm hỏi vài vị lão thành về hưu nữa."

Hạ An Lan cũng không thèm nghe, nói: "Tôi biết, thế nên cậu tự bố trí đi."

Thư ký chỉ muốn khóc, Thị trường của cậu ngày càng tuỳ hứng mất rồi. Uất ức mà không dám nói ra, cậu đành phải rời đi.

...

Cùng lúc đó, Hạ Như Sương ngây ngây dại dại về tới nhà họ Du.

Bà Du một mực chờ Hạ Như Sương, lúc trước nói qua điện thoại đã khiến lòng bà không yên. Bà lo lắng Hạ Như Sương mời ông bà nhà họ Hạ tới đây là để tìm bọn họ tính sổ. Bởi vậy vội gọi điện cho con trai lớn, đem chuyện này nói lại, thằng con cả của bà không nói hai lời liền quay lại, ở nhà chờ Hạ Như Sương.

Hạ Như Sương vừa mới bước vào cửa, bà Du liền hỏi: "Sao lại thế này, ông bà Hạ thực sự đến đây sao? Con có tìm được Du Dực không? Bọn họ hiện giờ đang ở đâu?"

"Mẹ, mẹ hỏi liền tù tì như vậy, làm sao Như Sương trả lời được? Như Sương, trước tiên em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, chắc em đã mệt lắm rồi. Em nói xem, sao tự dưng em lại một thân một mình chạy tới Dung Thành? Sao em không nói với anh một tiếng, tốt xấu gì cũng để anh đi cùng em." Anh trai của Du Dực mở miệng ra nói vài lời lại giống như đột nhiên biến thành người khác. Biểu hiện lúc nói chuyện của anh ta, quả thực vô cùng giống một ông chồng tốt, dịu dàng chăm sóc vợ, so sánh với người đàn ông khi trước đánh Hạ Như Sương đến mức sinh non thì hoàn toàn là hai người khác nhau.

Bà Du gật đầu: "Đúng, đúng thế. Như Sương, trước hết con cứ ngồi xuống nghỉ ngơi, uống ngụm nước đi đã."

Bà ngoắc tay, kêu người hầu đỡ Hạ Như Sương ngồi xuống: "Như Sương, sắc mặt con kém quá, không lẽ sinh bệnh rồi sao?"

Bà Du vươn tay chạm vào người cô ta, kinh hô: "Á, sao nóng đến bỏng cả tay thế này. Con bị sốt rồi, đã sinh bệnh sao lại không chịu nói sớm chứ, con cả, còn không mau đưa vợ con đi bệnh viện."

"Vợ ơi, đi thôi, chúng ta tới bệnh viện đi."

Anh trai của Du Dực định kéo Hạ Như Sương đi, lại bị cô ta giãy dụa thoát ra. Trong lòng Hạ Như Sương giờ hoàn toàn hỗn loạn, kế hoạch mà cô ta đã tỉ mỉ bày bố, vậy mà đến cuối cùng lại thất bại khi chỉ còn một bước nhỏ nữa. Nhiếp Thu Sính và Hạ An Lan đã nhận ra nhau, tất cả bí mật của cô sớm muộn cũng sẽ bị phơi bày sạch sẽ! Một chân cô đã tới mép vực, chỉ còn nửa bước nữa là rơi vào cảnh vạn kiếp không ngẩng đầu lên được.

Giờ đây, vẻ mặt của mấy người nhà họ Du khiến cô ta cảm thấy vô cùng ghê tởm, rốt cục bọn họ là dạng người gì mà có thể vô sỉ đến vậy chứ?

Hạ Như Sương ghê tởm đám người này, cảm thấy bọn họ thật vô sỉ, nhưng lại không nhận ra rằng chính bản thân cô ta so với bọn họ còn vô sỉ hơn.

Hạ Như Sương cười lạnh: "A... Hai vị lão phật gia nhà họ Hạ đến đây, không phải các người đang nghĩ cách kiếm ít chỗ tốt từ người nhà bọn họ đấy chứ? Tôi nói cho các người biết, đừng có nghĩ đến chuyện này nữa."

Cô ta trực tiếp cự tuyệt đám người này luôn bởi cô ta thừa biết, bây giờ cô ta có đáp ứng đám người này cũng vô dụng, bởi người nhà họ Hạ đã sớm vứt bỏ cô ta rồi, không còn ai coi cô ta là người nhà nữa, mặc cho cô ta có vô liêm gì cố gắng thân mật gần gũi đến đâu, bọn họ cũng không thèm để ý đến cô ta dù chỉ là một cái liếc mắt.