Du Dực mỉm cười, biểu cảm trên mặt cũng rất ôn hòa, không nhìn ra chút dáng vẻ chất vấn nào.
Nhưng Hạ Như Sương lại từ trên người anh cảm nhận được một luồng sát khí, như vô số thanh đao bay đến, muốn cắt xé ả ra.
Không chảy máu, nhưng còn đau hơi gấp trăm lần.
Vì ả đã cảm nhận được sau câu hỏi của Du Dực, ánh mắt ông bà Hạ nhìn ả đã thay đổi rõ rệt, họ vốn rất cảm kích ả, nhưng câu nói của Du Dực đã khiến cảm kích trong họ dần tiêu tan.
Hạ Như Sương nắm chặt tay, vẻ mặt ả nghiêm nghị, "Du Dực, chú nói vậy là có ý gì? Tôi phải xác định chắc chắn, sau đó mới có thể nói với chú và dì chứ? Tuy Thu Sính và dì lúc trẻ rất giống nhau, nhưng việc này tôi phải thận trọng, dù gì người giống nhau trên đời này, cũng không phải không có, chỉ khi tôi xác định xong, mới đem việc này nói với dì và chú, bằng không, há chẳng phải khiến họ vui mừng hụt một chuyến sao?"
Ông Hạ gật đầu: "Như Sương… làm đúng lắm, việc này thận trọng một chút, cũng nên thôi!"
Du Dực liền gật đầu: "Ba nói rất đúng, việc này phải thận trọng, nhưng… theo con biết chị dâu đã biết việc này từ sớm rồi?"
Sắc mặt của ông bà Hạ lập tức thay đổi: "Cái gì?"
Du Dực xoay người hỏi: "Chị dâu, chị vừa nói hình như không đúng lắm, tôi vừa đến Hải Thành đã lập tức đến bệnh viện thăm chị, chị quên rồi sao, lúc đó dây chuyền của Thu Sính rơi ra khi chị nhìn thấy nó còn rất kinh ngạc, lúc đó chúng tôi vẫn chưa biết có chuyện gì, nhưng… Sau khi nhận lại anh Hai, anh ấy nói với chúng tôi, dây chuyền mà Thu Sính đeo, chị cũng có một sợi, giống hệt nhau!"
Vừa nói xong câu đó, ánh mắt ông Hạ đột nhiên trở nên sắc lạnh.
Sợi dây chuyền đó, Hạ Như Sương và Tiểu Ái mỗi người một sợi, khi ả nhìn thấy sợi dây chuyền mà Tiểu Ái đeo, phải lập tức nhận ra đó là Tiểu Ái, huống hồ, dáng vẻ giống như thế, cũng đã đủ xác định rồi, còn cần gì chứng cứ gì khác chứ?
Ông Hạ đột nhiên nhớ lại những lời mà Hạ Như Sương nói tối qua, có rất nhiều sơ hở.
Hạ Như Sương hơi hoảng, vội vàng đáp: "Con… việc này, cô chú, lúc đó con thật sự rất muốn nói ra, nhưng, con chẳng còn cách nào khác, điện thoại về nhà họ Hạ mãi không được, anh Lan… Anh Lan, con lại không tìm thấy anh ấy, thế nên mới kéo dài vài ngày, bằng không, con cũng không dám nửa đêm trở về nhà họ Hạ làm phiền chú và dì."
Du Dực cười ha hả: "Ồ, hóa ra… là thế à!"
Giải thích, cũng rất chặt chẽ, xem ra, trước khi Hạ Như Sương đến Dung Thành, đã nghĩ hết tất cả các cớ.
Chẳng trách dám đưa ông bà Hạ từ xa xôi đến đây, hóa ra đã chuẩn bị xong cả rồi.
Tiếc rằng, ả không ngờ đến, Hạ An Lan đã nhận lại Thu Sính.
Việc này đã phá hỏng kế hoạch trước đây của Hạ Như Sương.
Ông Hạ nhìn Hạ Như Sương một lúc, thấy cô không giống nói dối, ông ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Việc này… cũng không thể trách con, đúng là ta đã bảo mọi người trong nhà không nghe điện thoại của Như Sương, con muốn nói, cũng không có cơ hội."
Hạ Như Sương lén thở phào, đây chính là kết quả mà ả mong muốn, lúc này ông Hạ nói giúp ả, khổ nhục kế tối qua, xem như thành công rồi.
Ả tưởng rằng bản thân mình đã rất thận trọng, nhưng từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên mặt ả khi nãy đều không thoát khỏi ánh mắt của Hạ An Lan.