Ăn cơm xong, cậu đưa Thanh Ti quay về trường học.
Nhạc Thính Phong đưa cô bé đến cổng trường, dặn dò: “Đi học thôi, lần sau khi có thời gian anh sẽ lại đến thăm em...”
“Vâng, vậy anh cũng mau trở về thôi, anh đi đường cẩn thận nha.”
“Ừ, anh biết...”
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti, để cô bé vào phòng học. Nhạc Thính Phong chờ tới khi cô bé ngồi xuống chỗ ngồi xong mới liếc mắt tìm vị trí của thằng nhóc kia, chỗ đó vẫn đang trống không, sau đó cậu mới rời đi.
Nhưng Nhạc Thính Phong cũng không về trường học luôn. Cậu đứng chờ ở cổng trường của Thanh Ti cho tới khi thấy tên nhóc kia đến. Nhạc Thính Phong đi qua, mỉm cười chặn thằng nhóc đó lại: “Anh bạn nhỏ, qua đây tâm sự chút nào.”
Tên nhóc thấy Nhạc Thính Phong thì sợ tới mức toàn thân run rẩy, xoay người muốn bỏ chạy thì bị cậu kéo cặp sách lại.
“Vội gì thế, không phải còn tới mười phút nữa mới vào học sao? Lại đây nào, yên tâm, tôi sẽ không mất nhiều thời gian của nhóc đâu...”
Nhạc Thính Phong kéo cậu nhóc kia tới một ngõ tắt hẻo lánh cạnh trường học.
Mười phút sau, chuông vào lớp reo vang, tên nhóc kia mới đeo sách trên lưng mà vọt ra ngoài, cậu ta khóc thút thít, khắp mặt đều tràn đầy nước mắt, trên người nhìn cũng không bị thương tích gì nhưng sự sợ hãi trên mắt cũng rất rõ ràng.
Nhạc Thính Phong nhìn về phía trường học rồi chậm rãi rời khỏi trường học của Thanh Ti. Tới khi cậu trở lại Trường Số 1, tiết thứ nhất cũng vừa tan học.
Bọn Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong tiến vào thì vội hỏi: “Cậu làm gì thế? Sao không nói không rằng mà trốn tiết, cũng không thèm nói với bọn tớ một tiếng, thật không ra dáng anh em tẹo nào nhá.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, “Tớ đột nhiên nhớ ra mình còn một chuyện chưa làm nên phải đi thôi.”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc phát hiện trong ánh mắt Nhạc Thính Phong lấp lánh ý cười.
“Thật không? Cười gian trá như vậy cơ mà, cậu đi gặp Thanh Ti đúng không? Nhất định là thế rồi, đi gặp Thanh Ti đúng không?”
Nhạc Thính Phong không thèm để ý tới cậu ta, ngồi xuống rút một quyển sách ra đọc.
Lộ Tu Triệt nhìn bộ dáng này của cậu thì trong lòng càng thêm khẳng định: “Đúng không đúng không? Cậu đi gặp Thanh Ti đúng không? Sao cậu lại đột nhiên đi gặp Thanh Ti thế?”
Nhạc Thính Phong nói một câu: “Im mồm!”
Lộ Tu Triệt cười hắc hắc nói: “Có phải là có chuyện tốt gì không ?”
Nhạc Thính Phong đạp cậu ta một cước.
Mạnh Hoành xông lại nói: “Cậu trốn học hai tiết đó, giáo viên nhất định sẽ tìm cậu tính sổ cho xem.”
Nhạc Thính Phong nhún vai, đối với chuyện này cậu cũng không để ý lắm, hai tiết thôi mà, phạt thì cứ phạt đi, cũng chẳng sao cả.
Bên cạnh có cậu học trò ghen tị nói một câu: “Học giỏi thì trâu bò thế đấy, trốn học cũng có thể ngang nhiên như vậy...”
Hầu Chí Tân lập tức đáp trả một câu: “Đúng vậy đó, ngang nhiên như vậy đó, có bản lĩnh thì cậu cũng học giỏi như thế đi.”
Hai năm nay, bởi vì sáng nào cũng theo Nhạc thần dậy sớm đi chạy nên Hầu Chí Tân cũng đã gầy đi rất nhiều, thân thể cũng khỏe mạnh hơn, giờ đã không còn bộ dạng mập mạp, trên người toàn thịt như hồi mới nhập học nữa. Hơn nữa sau khi gầy đi, Hầu Chí Tân cũng đẹp trai lên không ít, thi thoảng cũng nhận được thư tình. Lời này của cậu khiến tên kia không còn gì để nói cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hầu Chí Tân mà thôi.
Quả nhiên đến tiết thứ hai buổi chiều, thầy chủ nhiệm lớp liền gọi Nhạc Thính Phong tới văn phòng, nửa tiết sau mới thả cậu về. Tất cả mọi người trong lớp đều tưởng là thầy sẽ xử phạt cậu, kết quả là giáo viên lại chỉ nói với cậu rằng hãy chuẩn bị một chút, cuối tuần tham gia kỳ thi toán học cấp thành phố, không hề đề cập gì đến chuyện trốn học hai tiết vừa rồi.