Tiếp tục dò lên phía trước. Đây rồi, Tôn Tường Khôn số 32. Mạnh Hoành cảm thấy rất vui vẻ, trời ạ, tiến bộ không ít rồi. Lại tiếp tục dò lên phía trước, kìa, Hầu Chí Tân 30, Mạnh Hoành kích động đến nỗi tay cũng run lên. Mạnh Hoành 24, khi cậu nhìn thấy tên mình liền vui sướng đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy hẳn lên, trời ạ, chuyện này thật sự là... Thần linh ơi, Phật tổ ơi, đức mẹ Maria ơi, Chúa ơi… Thật sự là nằm ngoài dự đoán của cả đám. Phải biết rằng khi vào trường số 1, thành tích của bọn họ chỉ ở mức 60, 70 mà thôi, dù sao thì toàn bộ những người giỏi nhất của cả thành phố này đều tập trung ở ngôi trường này, sự chênh lệch giữa mỗi người đều rất mong manh, nhưng kỳ thi lần này bọn họ lại vượt bậc hơn trước rất nhiều.
Mạnh Hoành kìm nén tâm tình kích động của bản thân, tiếp tục dò tiếp lên trên, vẫn không thấy tên của Lộ Tu Triệt đâu. Mạnh Hoành nhìn đến tận số 14 mới tìm được Lộ Tu Triệt, giờ thì không còn gì phải lo lắng nữa rồi, chỉ cần sung sướng hoan hô là được. Mạnh Hoành cũng bất chấp mình đang đứng ở ngoài hành lang, sung sướng nắm chặt nắm tay mà hét lên: “Oh yes…Tuyệt vời...”
Nghe được tiếng hoan hô đầy phấn khích của Mạnh Hoành, Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn vốn đang cố gắng chui vào trong, vội gọi hỏi: “Mạnh Hoành, thế nào rồi, chúng ta thi thế nào?”
Mạnh Hoành lách khỏi đám người, kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng: “Về rồi nói tiếp.”
Tuy nhiên khi thấy biểu hiện của Mạnh Hoành như vậy, thậm chí ánh mắt còn phát sáng lấp lánh như đèn pha thì hai người Hầu Chí Tân đều biết, lần này nhất định là vô cùg tốt.
Nhưng khi chưa nghe chính miệng Mạnh Hoành nói ra thì hai người bọn họ khó tránh khỏi vẫn có chút không yên.
Bọn họ mới đi, đám người phía sau liền líu ríu nói chuyện.
“Vừa rồi là lớp trưởng Mạnh Hoành của lớp một và hai người bạn cùng phòng của cậu ta đó. Thành tích lần này của ký túc xá bọn họ thật sự quá mức siêu việt rồi, thứ nhất thứ hai là Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm, quả thực cả hai đại đầu sỏ không thể kinh khủng hơn. Haizzz, chúng ta chỉ là người phàm thôi, căn bản là không so nổi đâu, tớ thấy Từ Thanh Trữ ở vị trí thứ ba còn xấu hổ hơn ấy...”
“Nhạc Lâm - hai đại thần quá lợi hại, bốn người còn lại trong phòng bọn họ cũng không phải ngồi không, ít nhất còn nằm trong TOP 32 đó, thành tích của mỗi người bọn họ đều bay lên với tốc độ tên lửa, thật hâm mộ bọn họ quá đi, có thể ở cùng ký túc xá với Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm, nhất định là có thể tự nấu ăn sung sướng...”
Tất cả mọi người đều hâm mộ và ghen tị, hận nỗi vì sao lại không phải mình được ở cùng một ký túc xá với đại thần chứ?
“Ôi chao, không phải lần này ký túc xá bọn họ đã đánh cược với ban giám hiệu nhà trường sao? Ban giám hiệu nói là nếu thành tích trong cuộc thi lần này của bọn họ có thể tăng lên thì về sau bọn họ có thể nấu cơm ở ký túc xá.”
“Ặc, còn có thể như vậy sao, trời ạ, với thành tích này của bọn họ thì nhất định là được rồi, thật hâm mộ quá đi, tôi cũng muốn được nấu ăn trong ký túc xá...”
Trọng tâm sự hâm mộ của cả đám chuyển sang việc về sau bọn Nhạc Thính Phong được tự nấ ăn trong ký túc xá.
Sau khi trở lại ký túc xá, Mạnh Hoành nói với bọn họ: “Tớ làm lớp trưởng, xin chúc mừng mọi người trong ký túc xá của chúng ta, từ giờ cho đến kỳ thi tiếp theo của chúng ta, mỗi ngày đều có thể được ăn ngon rồi .”
Tôn Tường Khôn và Hầu Chí Tân vui vẻ hoan hô rồi vỗ tay lên bàn.
“Rốt cuộc lần này chúng ta thi được bao nhiêu điểm vậy?”
“Bao nhiêu điểm thì không nhớ rõ, nhưng mà thứ tự thì nhớ rất rõ, tất cả mọi người đều tăng hạng rất nhiều so với đầu vào kỳ thi trung khảo nha.”
Mạnh Hoành lần lượt đọc thứ hạng của từng người cho cả phòng.
Hầu Chí Tân kinh ngạc đến nỗi tự véo khuôn mặt mập mạp của mình: “Trời ạ, trời ạ... Không phải chứ, không phải chứ, tớ thật sự thi tốt như vậy á, trời ạ... Không được không được, tớ cần phải bình tĩnh một chút...”
Lộ Tu Triệt nghe thấy mình ở vị trí thứ 14 thì nhíu mày không nói.
Mạnh Hoành kỳ quái, hỏi cậu: “Cậu thi tốt như vậy mà, sao lại không vui thế?”