Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 225: Con gái ngoan, ba ngủ ngay đây

Không thì tại sao cô ấy lại quan tâm đến mình như vậy, nếu như bình thường, trong hoàn cảnh này, nhìn

thấy anh đi đâu cả đêm không thấy về, nhất định câu đầu tiên sẽ hỏi xem anh đã đi đâu.

Nhưng cô ấy lại tuyệt đối không nhắc đến chuyện ấy, mà chỉ bảo anh ăn cơm rồi đi ngủ.

Tinh tế làm sao, dịu dàng làm sao.

Du Dực mừng thầm trong lòng, Nhiếp Thu Sính nhất định thích anh rồi.

Anh ngoan ngoãn gật đầu: “U”

Thanh Ti khẽ kéo tay anh, nói nhỏ: “Ba, đi rửa tay nhanh lên.”

Du Dực một tay bế bổng Thanh Ti lên, một tay đưa đồ ăn vừa mua cho Nhiếp Thu Sính.

Thanh Ti giống như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Du Dực, cô bé nói: “Ba ơi, hai người tối hôm quá, bốa đưa bọn họ đi đâu rồi?”

Du Dực rửa qua mặt, cầm chiếc khăn thấm nước, “Ba... giao họ cho cảnh sát rồi!”

Thanh Ti vẫn còn là một đứa trẻ, anh không thể nói với cô bé rằng, anh rạch vài nhát dao trên người họ, rồi vứt trước cửa nhà họ Diệp, bạo lực quá, không phù hợp với trẻ con.

Anh vẫn muốn Thanh Ti tin rằng, trên đời này vẫn tồn tại rất nhiều nhưng điều lương thiện, kì diệu, tốt đẹp!

Bữa sáng vẫn giống như mọi ngày, trong lúc ăn, Du Dực dạy Thanh Ti không được kén chọn đồ ăn, phải ăn nhiều vào, mới có thể cao lên, và liên tục gắp thức ăn cho hai mẹ con cô

bé.

Nhiếp Thu Sính nói với anh rằng, nhà hết thức ăn, phải đi chợ mua rồi.

Trên bàn ăn, hai người đều nói với nhau những chuyện gạo ga dầu muối, những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Bước vào nhà, đối với họ, mọi sóng gió bên ngoài đều dừng lại trước cửa, chỉ cần đóng cửa lại, yên ổn sống với nhau.

Ản cơm xong, Nhiếp Thu Sính đi rửa bát, bảo Du Dực đi ngủ một lúc.

“Anh đừng có động vào, mau đi ngủ, Thanh Ti, kéo chú ấy đi ngủ.”

Thế nhưng Du Dực lại nhẹ nhàng vỗ đầu Thanh Ti, bảo cô bé đi chơi, còn anh lại theo cô vào bếp.

Anh giằng lấy bát từ tay cô, mở vòi nước, rồi dùng nước lạnh rửa sạch sẽ: “Sao em không hỏi tối qua anh đi đâu làm gì?”

Nhiếp Thu Sính sững lại một chút, hình như cô thật sự không nghĩ quá nhiều, bởi vì cô biết rằng, cho dù anh làm gì cũng sẽ không làm tổn hại đến hai mẹ con”

Hơn nữa, đối với cô quan trọng là dù anh đi đâu, vẫn có thể quay về là được.

Cô đưa cho anh chiếc khăn, bảo anh lau tay: “Đợi anh ngủ dậy rồi nói.”

Du Dực lại lật tay lại tóm lấy tay cô, kéo cô lại gần, trán cụng vào trán cô: “Vậy em ngủ cùng anh được không?”

Một giây sau, Du Dực bị cấu một nhát vào lưng: “Xem ra anh muốn bị đánh, còn không nhìn xem hai mắt anh kìa, đỏ như mắt thỏ rồi, anh có tin cho Thanh Ti một củ cà rốt, là nó sẽ đút cho anh ăn không?”

Du Dực cười to thành tiếng, vòng tay ôm trọn lấy cô: “Nhiếp Thu Sính, anh vui quá, vui quá...”

Khuôn mặt Nhiếp Thu Sính ửng đỏ, đấm nhẹ vào ngực anh: “Em thấy anh cả đêm không ngủ, đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi, anh còn không đi ngủ là em bực mình đấy.”

“Được được, anh đi bây giờ đây, nghe lời em, cả nhà mình đều nghe theo em”

Du Dực cúi đầu nhanh như chớp hôn lên môi Thu Sính, rồi mới rời khỏi bếp về phòng nằm Xuống.

Cả đêm anh chưa hề nghỉ ngơi phút nào, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại tinh thần sảng khoái, tâm trạng cực kì tốt.

Không lâu sau, Thanh Ti chạy lại, ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Mẹ bảo con trông ba ngủ.”

Du Dực véo nhẹ vào má Thanh Ti: “Con gái ngoan, ba ngủ bây giờ đây?”

Anh nhắm mắt lại, tận thưởng cảm giác êm ái ngọt ngào, về đến nhà thật là tốt.