Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 2218: Có chút nhớ cô bé rồi!

Trước mặt người thân trong nhà, mũi cậu ta sắp hướng cả lên trời. Đến khi khai giảng mới biết, thì ra các bạn học khác lợi hại hơn cậu ta nhiều, lại còn được tròn điểm, trong lòng cậu ta liền cảm thấy không thoải mái. Cậu ta cảm thấy sao có thể được tròn điểm, nói không chừng là đạo văn, hoặc không chừng là nhà có tiền rồi mua chuộc giám khảo chấm thi.

Mắt cậu ta liếc sang Lâm Trầm, nói: “Này, Lâm Trầm, tớ cảm thấy thành tích như cậu nên là hạng nhất mới đúng, 600 điểm? Hơ, tớ không tin!”

Lâm Trầm vốn không thích nói nhiều, vừa nghe lời cậu ta nói thì đột nhiên trở nên lạnh lùng, gương mặt này có chút khiến người ta sợ hãi. Lâm Trầm thu dọn đồ đạc cá nhân rồi đứng lên: “Tớ không có gì để nói với cậu, thời gian cậu đi tìm người khác gây chuyện, tốt hơn nên dùng nó để làm hai câu bài tập đi.”

Đỗ Bân tức đến cắn chặt răng.

Mạnh Hoành đứng dậy, vỗ vỗ bàn, nói: “Hiện giờ tớ đã là lớp trưởng, trong một tuần tới, mọi người đều phải nghe theo tớ… Các bạn, sau này chúng ta là học sinh cùng một lớp, kiểu suy nghĩ chủ quan, đến chứng cứ cũng không có thì là bịa đặt. Tớ hi vọng mọi người sau này đừng nhắc tới nữa, người ta thi được 600 điểm là người ta giỏi, chuyện cả đời này bạn không làm được, đối với người khác mà nói có thể là một chuyện rất dễ dàng, đừng lấy IQ của mình để so sánh với người khác.”

Lời này trực tiếp nhằm vào Đỗ Bân, Mạnh Hoành nói thế này rõ ràng là đang mắng cậu ta ngốc.

Các bạn học sinh lần lượt giải tán, người của phòng 511 cũng nhanh chóng trở về đầy đủ.

***

10:30 tối ký túc xá tắt đèn, sau khi lên giường nằm, mọi người đều không ngủ được mà nói chuyện với nhau. Hầu Chí Tân nói: “Bạn đó cũng thật là đáng ghét, tớ nói với các cậu này, tớ thật là xui xẻo, từ nhỏ tới lớn mỗi lần đi học đều không được yên, mỗi năm đều gặp phải một hai người đáng ghét giống như Đỗ Bân.”

Lộ Tu Triệt hỏi cậu ta: “Vậy cậu đối với loại người này rất có kinh nghiệm?”

“Đương nhiên, loại người như vậy không thể xuôi theo cậu ta, nếu cậu có ý mặc kệ cậu ta, cậu ta sẽ càng không biết xấu hổ, nên đừng nể mặt cậu ta, chỉ cần cậu ta đến chọc cậu, cứ đạp đạp đạp, đạp chết cậu ta.”

Lộ Tu Triệt mỉm cười nói: “Tớ nhớ rồi, sau này nếu cậu ta dám khóc lóc trước mặt tớ, tớ sẽ đạp chết cậu ta.”

Nói chuyện một hồi, Tôn Tường Khôn nói: “Buồn ngủ quá, tớ ngủ trước đây, ngủ ngon nha. Nếu ngày mai tớ không dậy nổi, mọi người nhớ gọi tớ đấy...”

“Ừ, ngủ ngon...”

Ký túc xá từ từ yên tĩnh trở lại, Nhạc Thính Phong không ngủ được, cậu cầm điện thoại, muốn gọi điện cho Thanh Ti. Giờ này chắc cô bé đã ngủ rồi, haiz, có chút nhớ cô bé rồi!

Nhạc Thính Phong suy nghĩ, đợi trời sáng, cậu sẽ gọi điện cho Thanh Ti. Cậu bỏ điện thoại xuống, trở mình, lại thấy bên trong chăn của Lâm Trầm vẫn còn sáng đèn, cậu sững sờ, giờ này mà vẫn còn học? Mức độ nỗ lực cố gắng của Lâm Trầm là sự nỗ lực nhiều nhất mà Nhạc Thính Phong từng thấy trong các bạn học sinh, nếu có thể không cần ăn không cần nói không cần giao lưu, vậy thì tất cả thời gian của cậu ta đều dùng để học. Vì thế cậu ta mới có thành tích tốt như vậy. Chỉ là cứ như vậy, có phải là nhàm chán rồi không? Dù sao cũng là cuộc sống của người khác, Nhạc Thính Phong không có tư cách nhúng tay vào, cậu liền xoay mặt đối diện tường, nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, hơn 5:30 sáng, Nhạc Thính Phong thức dậy. Cậu mở mắt ngồi dậy, ngoài hành lang cũng đã sáng, các bạn cùng phòng vẫn chưa có động tĩnh gì