Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 2194: Đáng tin tưởng hơn cả ba cậu

Cảm thấy Nhạc Thính Phong là một người đáng tin tưởng, so với ba mình thì Lộ Tu Triệt lại cảm thấy đáng tin hơn.

Đương nhiên, không phải cậu cảm thấy Nhạc Thính Phong là ba mình, chỉ cảm thấy, Nhạc Thính Phong hiện giờ thật sự… thật sự rất giống.

“Cậu… cậu, Thính Phong, thật sự đáng sợ vậy sao?”

Lúc nãy Nhạc Thính Phong đã nói những điều không nên nói, đó đều là cơ mật, nhưng Lộ Tu Triệt từ đầu đến cuối đều không từ bỏ ý định, Nhạc Thính Phong thấy nói cho cậu ta biết một chút cũng tốt.

“Lúc đó tôi tới muộn, không đuổi kịp đội, bọn họ bỏ tôi ở lại đó, để tôi một mình đi tìm họ. Trong đêm đầu tiên, tôi suýt chút nữa bị chết cóng…”

“Cậu… cậu lợi hại như vậy mà suýt… vậy tôi…”

Lộ Tu Triệt không dám nghĩ tới, nếu bản thân mình đi thì sẽ thế nào, cậu tin Nhạc Thính Phong không lừa cậu, chính vì như vậy, cậu càng cảm thấy đáng sợ.

Trời ơi, đó không phải là trại huấn luyện, đó là địa ngục!

Nhạc Thính Phong cảm thấy có chút mệt mỏi dựa vào ghế, hạ kính xe xuống cho không khí bên ngoài thổi vào, “Vì thế trước đó tôi mới nói tôi không nắm chắc, chỗ đó không phải là nơi nói rút lui thì có thể rút lui, sau khi cậu vào đó, không ai quan tâm gia thế của cậu thế nào, nhà cậu có bao nhiêu tiền, thậm chí đến tên cậu họ cũng không muốn biết.”

Lộ Tu Triệt xoa xoa mũi: “Nếu là như vậy, tôi thật sự phải suy nghĩ kĩ.”

Lộ Tu Triệt biết bản thân không giỏi bằng Nhạc Thính Phong, nếu cậu mà đi, chưa chắc đã lành lặn mà trở về.

“Cậu vẫn còn nhỏ, qua hai năm nữa, nếu muốn đi thì có thể đi thử, bây giờ tôi nghĩ cậu đừng đi.”

Lộ Tu Triệt gật đầu, cậu sẽ suy nghĩ cẩn thận, đây thật sự không phải là một chuyện nhỏ có thể tùy tiện quyết định.

Nhạc Thính Phong nói: “Những điều tôi vừa nói với cậu đều là bí mật đã được ký giấy bảo đảm là không được nói ra, cậu cũng không được truyền ra bên ngoài, nếu không thì cậu hại chết tôi đó.”

“Yên tâm đi, miệng của tôi rất kín, kín như bưng, tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”

Nhạc Thính Phong gật đầu, “Tôi buồn ngủ quá, khi nào tới thì gọi tôi dậy nhé.”

“Ok.”

Nhạc Thính Phong nhắm mắt, dường như đã thật sự ngủ. Lộ Tu Triệt ngồi bên cạnh nhìn cậu một hồi, trong lòng càng khâm phục nhiều hơn.

Gia thế của Nhạc Thính Phong thật ra tốt hơn cậu, nhưng không hề có một chút bệnh nào của công tử nhà giàu, càng không giống như cậu tiêu tiền như nước, bất luận ở nơi nào Nhạc Thính Phong cũng rất độc lập.

Lộ Tu Triệt xúc động, bản thân và Nhạc Thính Phong thật sự khác biệt rất xa, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không đố kị. Cậu chỉ cảm thấy, người ưu tú như vậy, sau này trưởng thành rồi nhất định sẽ trở thành một người rất lợi hại.

Đến Du gia, Lộ Tu Triệt gọi Nhạc Thính Phong thức dậy: “Thính Phong, đến rồi.”

Nhạc Thính Phong mở mắt: “Cảm ơn nhé.”

“Còn khách sáo với tôi làm gì? Muộn rồi, tôi không vào trong nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nữa tôi tới tìm cậu đi chơi.”

Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Ừ.”

Cậu xuống xe vẫy tay tạm biệt Lộ Tu Triệt.

Vừa vào cửa, nhìn thấy Tiểu Ái đang bế Tiểu Trạm đi tới đi lui trong phòng khách, Tiểu Trạm lẩm bẩm vài tiếng.

Cậu hỏi: “Dì ơi, muộn vậy rồi sao Tiểu Trạm còn chưa ngủ?”

Tiểu Trạm thường ngày ngủ rất sớm, rất ngoan, hôm nay giờ này mà vẫn chưa ngủ, thật sự rất kỳ lạ.

Tiểu Ái mặt cau có: “Dì cũng không biết, có lẽ là mọc răng, hôm nay ăn tối xong thì bắt đầu phát sốt…”