Tiểu Ái vừa lòng âm thầm gật đầu, quả nhiên là con rể tương lai mà cô đã chấm mà!
Cô nâng cằm nhìn Du Dực, tựa như muốn nói: Anh nhìn đi, thế nào, có phải là thằng bé rất tốt đúng không?
Đáp án này của Nhạc Thính Phong khiến vị nhạc phụ đại nhân này tạm thời vừa lòng .
Du Dực nhìn Nhạc Thính Phong, lại quay nhìn cô bé Thanh Ti cái gì cũng không biết, anh bèn nhân cơ hội nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, Thính Phong nói rất đúng, về sau con lớn lên, đi học, đi làm sẽ có rất nhiều nam sinh muốn đến gần con, đối với những tên nhóc con chưa từng gặp mà lại mạo muội dám đến bắt chuyện với con thì con không cần phải để ý tới bọn chúng, lại càng không thể hoà nhã với chúng được, loại người này đến với con chỉ vì vẻ bề ngoài của con thôi, chứ chúng không tốt đẹp gì đâu.”
Nhạc Thính Phong liên tục gật đầu, cảm thấy Du Dực thật sự nói quá chuẩn, sao cậu lại quên nói như vậy với Thanh Ti chứ.
Cậu xoa đầu Thanh Ti, nói: “Thanh Ti, chú Du nói rất đúng. Khi em lớn lên, nhất định sẽ có rất nhiều những đứa con trai không thành thật tìm đến muốn bắt chuyện với em, những người như thế thì em ngàn vạn lần không cần để ý đến bọn chúng.”
“Vâng, em biết ạ, có phải là giống như cách hôm nay anh nói chuyện với mấy chị kia rồi khiến bọn họ bỏ chạy luôn đúng không?”
Nhạc Thính Phong lại đỏ mặt. Hôm nay cậu đã thể hiện sự hung hăng của mình trước mặt Thanh Ti, nhưng may mà không dọa cô bé sợ. Nhưng Thanh Ti nói như vậy cũng không sai.
Nhạc Thính Phong đường đường chính chính gật đầu: “Đúng... Chính là như thế đó, nhưng mà dẫu sao thì nam sinh thường mặt dày hơn nữ sinh nhiều, đôi khi em chỉ nói vài câu khó nghe thôi thì vẫn không được đâu...”
Thanh Ti nháy mắt mấy cái: “Chẳng lẽ em… còn phải đánh bọn họ sao?”
Nhạc Thính Phong nhức đầu: “Như vậy cũng... không tồi, nhưng mà em chắc chắn không thể đánh lại bọn họ được. Cho nên nếu em gặp phải loại con trai mặt dày bám dính lấy em không buông thì em gọi điện thoại cho anh để anh tới xử lý bọn họ nhé!”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng ạ!”
Tiểu Ái âm thầm giật giật áo Du Dực. Anh nhìn xem, hai đứa nhỏ thế này thật tốt. Cô cảm thấy rằng nếu cứ để mọi chuyện phát triển theo hướng này thì chẳng sớm thì muộn, trong tương lai, hai đứa này sẽ thành đôi.
Thanh Ti ăn một miếng dưa hấu, trên tay dính đầy nước dưa hấu nên cô bé vội chạy đi rửa tay.
Tiểu Ái lại tiếp tục thăm dò Thính Phong: “Thính Phong, mấy tháng nữa là cháu sẽ lên trung học , tuy rằng... chú dì cũng không phản đối chuyện yêu sớm, nhưng nếu có thể tránh được thì cứ cố gắng tranh nhé, dù sao cháu cũng còn quá nhỏ .”
Nhạc Thính Phong gật đầu nói: “Dì yên tâm, cháu hiểu mà, khi đi học, nên làm gì, không nên làm gì cháu đều rất rõ ràng, hơn nữa, cháu thấy là... cháu sẽ không có khả năng làm mấy chuyện đó đâu, quá lãng phí thời gian, cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Không sao, cháu cũng không cần phải nói trước như thế đâu, dù sao chú và dì cũng không phải kiểu cha mẹ cổ hủ. Nếu cháu thực sự thích cô bé nào đó thì cháu có thể nói với chú dì...”
Nhạc Thính Phong vội lắc đầu: “Cháu không có mấy suy nghĩ đó đâu, dì Tiểu Ái, dì yên tâm đi.”
Đối với Nhạc Thính Phong mà nói, yêu sớm đồng nghĩa với việc tự tìm phiền toái cho bản thân. Con gái biết cái gì, con trai biết cái gì, giờ mà ở chung một chỗ thì nói gì với nhau mới được chứ? Nếu có thời gian như thế thì chi bằng làm thêm vài đề, học thêm từ vựng tiếng Anh còn hơn, nếu học hành không tốt thì làm sao có thể thi đỗ trường đại học tốt được. Trừ khi đầu óc có vấn đề, cậu mới yêu sớm.
Du Dực vô cùng âm hiểm bồi thêm một câu: “Cháu có ý như vậy là tốt, dù sao Thanh Ti làm gì cũng sẽ nhìn theo gương cháu. Nếu cháu yêu sớm, không chừng con bé cũng sẽ học theo...”