Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Yến Tùng Nam đang giãy giụa, nói một câu: “Người này vừa gặp đã túm lấy chúng cháu không buông, còn nói ông ta là ba của em gái cháu, thật đúng là buồn cười mà, cô chú cháu đều đang sống sờ sờ ra đó. Theo cháu, ông ta chắc chắn là một tên buôn người. Tình huống lúc đó nhiều người xung quanh đều thấy, người đàn ông này muốn xông lại đây bắt người, khi thấy không được thì bắt đầu nói lung tung rằng mình là ba của em gái cháu.”
Tuy Nhạc Thính Phong nói đơn giản nhưng lí lẽ vô cùng rõ ràng, chỉ cần hai câu đã đem toàn bộ tình huống kể lại hết, hơn nữa tất cả mọi người đều xác nhận chuyện này hoàn toàn là sự thật.
Cảnh sát đã còng tay Yến Tùng Nam lại, bọn họ từng bắt không ít kẻ buôn người, không thiếu những tên buôn người dùng mánh lới này, nói mình là người thân của đứa bé, diễn thật tới mức khiến mọi người xung quanh không thể không tin.
Cảnh sát cảm thấy hai đứa bé này nhất định không nói dối, vậy thì nhất định là tên buôn người này có vấn đề. Vì thế trước hết phải khống chế kẻ tình nghi để từ từ điều tra.
Khi cảnh sát đến, có người nhìn thấy Thanh Ti trốn ở sau lưng Nhạc Thính Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trắng bệch. Bộ dạng cô bé này thật sự là phấn điêu ngọc mài, môi hồng răng trắng, vô cùng ưa nhìn. Đứa bé như vậy, làm gì có kẻ buôn người nào nhìn mà không động tâm chứ.
Cảnh sát tới trước mặt Thanh Ti, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, nếu hắn ta thật sự là kẻ buôn người, chú cảnh sát nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.”
Thanh Ti gật đầu: “Cám ơn chú cảnh sát.”
“Vậy... một lát nữa, cháu đi theo chú tới Cục cảnh sát, chúng ta kể lại chuyện vừa rồi một chút thôi, được không?”
Nhạc Thính Phong ngăn lại: “Chú cảnh sát, em gái cháu còn nhỏ, có thể không để em gái cháu đi không? Một mình cháu đi tới đó thôi, nếu không được thì bây giờ chú hỏi luôn được không? Cháu không muốn em gái cháu phải tới Cục cảnh sát.”
Cảnh sát ngẫm lại thấy cũng không sai, mỗi ngày Cục cảnh sát bắt không ít người bị tình nghi, hết kẻ trộm, đạo chích, vào nhà cướp của, thậm chí còn những phần tử nguy hiểm hơn, nếu để một cô bé con đi tới như thế thì không thích hợp lắm.
Cảnh sát gật đầu: “Vậy cũng được, chúng ta ở đây hỏi một chút thôi, cháu đừng sợ nhé.”
Nhạc Thính Phong trấn an Thanh Ti: “Đừng sợ, chú cảnh sát đến đây để bảo vệ chúng ta, em cứ nói chuyện với họ, không sao đâu.”
Thanh Ti gật đầu: “Vậy chú cảnh sát ơi, chú hỏi đi.”
“Được, bé con không cần sợ, trước tiên cháu nói cho chú biết cháu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thanh Ti nhẹ giọng nói: “Cháu tên là Hạ Thanh Ti, năm nay cháu 9 tuổi ...”
Nói về họ của Thanh Ti, Du Dực làm sao có thể tiếp tục để cô bé mang họ Yến. Anh vẫn muốn để Thanh Ti mang họ Du của anh, Du Thanh Ti, nhưng cái tên này nghe không hay lắm.
Sau khi con trai ra đời, Du Dực bàn bạc với Tiểu Ái, để con gái mang họ Hạ của cô, gọi là Hạ Thanh Ti, gọi như vậy thuận tai hơn.
“Ngoan lắm, đây là anh trai của cháu sao?”
Thanh Ti gật đầu.
“Chỉ có cháu và anh trai đi ra ngoài sao? Người lớn nhà cháu đâu?”
“Chỉ có cháu và anh trai ra ngoài thôi ạ. Anh nói muốn dẫn cháu đi leo núi, hai chúng cháu đang mua đồ đạc để chuẩn bị đi, ba cháu đi làm, mẹ cháu ở nhà trông em cháu.”