Mãi cho đến khi kết thúc, số người có thể chống đỡ tới cùng không còn là bao.
Lộ Tu Triệt nói: “Cậu có thể thì tớ cũng có thể.”
Nhạc Thính Phong day trán: “Không phải tớ nghĩ là cậu không thể, mà là hiện giờ tâm tính độ tuổi của cậu chưa được. Nếu cậu lớn thêm hai tuổi nữa thì có lẽ có thể.”
Lộ Tu Triệt nhịn không được nói: “Sao lại không được vậy, cậu cũng không lớn hơn tớ là bao đâu đó.”
Thậm chí so với Nhạc Thính Phong, cậu còn lớn hơn cậu ta mấy tháng ấy chứ.
Lộ Tu Triệt nghĩ rằng Nhạc Thính Phong mới ngần này tuổi mà có thể chịu đựng đến cuối cùng thì cậu nhất định cũng có thể làm được.
Nhạc Thính Phong thở dài. Đúng vậy, cậu không lớn bằng Lộ Tu Triệt nhưng suy nghĩ trong lòng cậu đã thành thục hơn cậu ta nhiều. Trong lòng Lộ Tu Triệt vẫn là suy nghĩ và tâm tính của thiếu niên mà thôi. Nếu Lộ Tu Triệt thật sự muốn đi, Nhạc Thính Phong nghĩ rằng cậu ta có thể giống như Tô Trạm, chờ đến khi tốt nghiệp trung học thì mới đi. So ra thì Tô Trạm đã thành thục, ổn trọng hơn Lộ Tu Triệt, nhưng Tô Trạm cũng phải ngần ấy tuổi mới tham gia. Sau đó Nhạc Thính Phong lại ngẫm lại, nếu bản thân cậu có thêm thời gian một vài năm nữa mới qua đó thì có lẽ cậu đã có thể làm rất tốt. Nhưng mà lần này đi cũng không có gì phải hối hận cả, quả thực cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Lộ Tu Triệt: “Chỉ còn nửa học kỳ nữa là đến kì thi trung khảo, cậu thấy hiện hỏi tớ chuyện này thì có tác dụng gì? Giờ không phải là lúc cậu nên dành tất cả tinh lực và cố gắng của mình lên chuyện học tập sao? Trong nửa học kỳ này, cho dù tớ nói cho cậu biết thì chẳng lẽ cậu thật sự có thể chậm trễ một tháng, bỏ qua luôn cuộc thi sao?”
“Tớ...” Lộ Tu Triệt nghe Nhạc Thính Phong nói mấy lời này thì không biết phải nói thế nào.
Cuối cùng, cậu gật đầu: “Cậu nói đúng... Đây quả thực không phải là chuyện hiện tại tớ nên nói.”
Nhạc Thính Phong thở phào một hơi, cũng may là tên nhóc này đã nghĩ thông .
Nhưng mà khi Lộ Tu Triệt đưa cậu về nhà, trước khi cậu xuống xe, cậu ta lại kéo tay cậu nói: “Tuy rằng học kỳ này tớ không đi được, nhưng đợi đến khi thi xong, chờ đến khi kì thi trung khảo của chúng ta hoàn tất thì cậu thấy sao?”
Nhạc Thính Phong nghe mà muốn to đầu. Thằng nhóc này sao lại nói mãi không thông nổi thế này chứ!
Cậu chỉ có thể thuận miệng nói một câu: “Hiện tại có nói cũng vô ích, để buổi chiều nói tiếp đi.”
Lộ Tu Triệt vừa nghe đã háo hức, “Được được được, buổi chiều tớ chờ cậu nhé...”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp mà.
Tuy rằng cậu cũng còn nhỏ nhưng mà suy nghĩ của cậu lại già dặn, Lộ Tu Triệt không thể nào so sánh với cậu được.
Buổi chiều đi học, Lộ Tu Triệt lại tiếp tục hỏi. Nhạc Thính Phong chỉ có thể nói rằng khi tham gia kì tập huấn đã ký một bản hiệp nghị giữ bí mật. Phải đợi tới đầu tháng ba sau khi bọn họ tốt nghiệp thì cậu mới có thể đến hỏi xem rằng Lộ Tu Triệt có thể tham gia hay không vì hiện tại quân doanh đã đóng cửa.
Lộ Tu Triệt vô cùng tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào cả, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào chuyện sau khi tốt nghiệp sơ trung mà thôi.
Hai ngày sau, Thanh Ti khai giảng, buổi sáng Nhạc Thính Phong đưa cô bé tới trường, sắp xếp xong xuôi cho cô bé rồi mới quay về trường học, nhưng lúc đó thì trường cậu cũng đã vào học rồi.
Nhưng mà, đối với Nhạc Thính Phong mà nói, mấy chuyện đó dù sao cũng không quan trọng lắm. Chỉ là đi học thôi mà, làm sao có thể quan trọng bằng Thanh Ti nhà cậu được.