Nhạc Thính Phong chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, những nơi có tuyết dày trước đây mà cậu từng ghé tới đều là khi đi trượt tuyết trong kì nghỉ lễ, để chơi đùa, hưởng thụ. Còn lần này, trời đất bao la rộng lớn, cậu lại đứng một mình giữa tuyết trắng, nhỏ bé tới mức dường như cũng không còn tồn tại nữa.
Người kia dẫn cậu tới cánh đồng tuyết này qua một đêm, đến bình minh liền bỏ cậu lại rồi rời đi.
Lúc gần đi, người nọ còn trực tiếp nói với cậu rằng: Đây là nơi trong thời gian kế tiếp cậu phải đối mặt để vượt qua, cậu tới muộn hơn so với những người khác, như vậy cậu sẽ phải làm nhiều hơn một số khảo nghiệm so với bọn họ. Bây giờ thì đi tìm đồng đội của cậu đi, bọn họ đang ở ngay tại cánh đồng tuyết này, nếu không thể tìm được bọn họ thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi.
Tối hôm qua người đó đã làm mẫu hết một lượt về việc phải sống như thế nào, làm sao để xác định phương hướng, làm sao để tìm kiếm thực vật, có thể học được hay không thì phải dựa vào chính bản thân Nhạc Thính Phong.
Người nọ đã ném cho Nhạc Thính Phong một chiếc la bàn, một thanh chủy thủ, hai túi bánh quy nén. Còn việc làm sao để nhóm lửa, thì lại phải xem năng lực của Nhạc Thính Phong rồi.
Nhạc Thính Phong cắn răng, cậu có cảm giác xúc động muốn mắng chửi!
Tuy rằng cậu cảm thấy mình không còn là trẻ con nữa, nhưng mà... nói đi cũng phải nói lại, cậu còn chưa có trưởng thành đó, đây mới là lần đầu tiên cậu tham dự thôi. Trời lạnh như thế này, họ không sợ khiến cậu lạnh chết luôn sao!
Trước khi tới đây, Nhạc Thính Phong đã nghĩ tới các loại khảo nghiệm có thể xảy ra. Nhưng mà duy chỉ có loại này là cậu chưa từng nghĩ đến. Loại thử thách này thật sự là...
Nhạc Thính Phong thở dài, đây là địa hình tuyết lớn đó. Nơi này, ban đêm có sói đấy ạ.
Trong lòng Nhạc Thính Phong tiếp tục hung hăng chửi rủa Du Dực thêm một lần. Vì sao trước đó chú ta không hề đề cập tới chuyện này một tiếng vậy, tốt xấu gì cũng nói cho cậu biết một vài kỹ năng dã ngoại sinh tồn trong trời tuyết lớn thế này chứ. Chế giễu thật, tất cả những gì cậu từng biết, dường như đều không thể dùng được .
Nhạc Thính Phong bắt đầu thở hổn hển, từng bước từng bước bắt đầu đợt huấn luyện mùa đông của mình. Cậu không biết giờ là lúc nào, chỉ nhìn vị trí của mặt trời trên bầu trời mà phán đoán đại khái.
Lúc này, Thanh Ti hẳn là đã ngủ dậy rồi, nói không chừng là đã đọc xong phong thư thứ nhất cậu để lại rồi. Rời khỏi căn nhà ấm áp, bên tai không được giọng nói ngọt ngào gọi hai tiếng ‘Anh ơi!’ của cô bé, thế giới của Nhạc Thính Phong quả thật đã bị phá vỡ.
Đây là ngày đầu tiên, trong lòng cậu nghĩ, chỉ cần sống qua 29 ngày nữa là có thể trở về.
...
Khi Thanh Ti tỉnh lại đã là 9h sáng, cô bé dụi dụi mắt, thấy bên cạnh mình không có ai cả.
Tiểu Ái vừa mới tỉnh lại không đến nửa giờ, không biết tại sao Tiểu Trạm ở bên ngoài lại đột nhiên khóc rất to, Du Dực lặng lẽ vào một chuyến, nói với cô rằng hình như thằng bé phát sốt.
Thanh Ti mơ màng nhìn đồng hồ treo tường. Khi nhìn thấy bây giờ đã là hơn 9 giờ sáng, cô bé giật mình rồi lập tức tỉnh táo lại. Thanh Ti có chút ảo não, mình ngủ say quá, tối hôm qua rõ ràng là cô bé đã quyết tâm, chỉ cần trời sáng một cái là sẽ đi đọc thư luôn.
Thanh Ti vội nhảy xuống giường, cứ thế đi chân không mà chạy ra ngoài, chạy thẳng đến phòng Nhạc Thính Phong. Cô bé muốn xem phong thư thứ nhất mà anh để lại cho mình.