Mặc kệ Thanh Ti có bao nhiêu luyến tiếc, anh Thính Phong của cô bé cũng đã đi rồi, mặc kệ cô bé có khóc có nháo thế nào cũng không được, vậy nên Thanh Ti mới có thể bình tĩnh như vậy, bởi vì cô bé biết, cô bé càng khóc, càng nháo thì sẽ chỉ khiến người nhà mình càng lo lắng.
Ba mẹ, ông ngoại, bà ngoại đều quan tâm cô bé như vậy, làm sao cô bé có thể tiếp tục tùy hứng mà làm loạn chứ?
Tuy rằng Thanh Ti rất tức giận nhưng mà cô bé biết bản thân mình bây giờ còn nhỏ, có một số việc cô bé căn bản có muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Hơn nữa, anh Thính Phong của cô bé là người như thế nào, cô bé ít nhiều cũng có thể hiểu được, những chuyện mà anh ấy đã quyết định, làm sao có thể là dễ dàng sửa đổi như vậy như vậy được.
Anh ấy nói đi, thì sẽ cứ thế mà đi thôi. Dù cho anh ấy thật sự lưu luyến cô bé đi chăng nữa, nhưng nếu trong lòng anh ấy đã ra quyết định, đã cân nhắc thì lựa chọn của anh ấy vẫn quan trọng hơn.
Giống như lời ba đã nói, dù sao thì bé trai và bé gái khác biệt, đường đi cũng sẽ không giống nhau.
Cô bé mà khóc lóc giữ không để anh ấy đi, kỳ thật sẽ là liên luỵ anh ấy đúng không?
Trong lòng Thanh Ti cảm thấy rất mất mát. Mọi người trong nhà cũng đều rất cẩn thận, trước mặt cô bé, tất cả đều không đề cập tới Nhạc Thính Phong.
Tiểu Ái lén hỏi Du Dực: “Chuyện này có sao không? Thính Phong vừa rời đi, tâm tình của Thanh Ti cũng không tốt.”
Du Dực cũng rất lo lắng lắm, nhưng mà người cũng đưa đi rồi, giờ anh cũng không có cách nào cả. Anh chỉ có thể an ủi Tiểu Ái: “Bây giờ cũng không thể đưa người về được, Thính Phong hiện giờ hẳn là đã bị đưa đi rồi. Em yên tâm, trẻ con nhớ nhanh rồi cũng quên nhanh thôi. Nói không chừng con bé ngủ một giấc, tới sáng mai là ổn rồi.”
Buổi tối, Thanh Ti nằm một mình trong phòng, trên đầu giường là chiếc hộp gỗ mà Nhạc Thính Phong để lại cho cô bé, bên trong đó có 29 phong thư, chờ chủ nhân bé nhỏ của chúng chậm rãi mở ra đọc.
Thanh Ti nhìn lên đồng hồ, trong lòng ngóng trông tới sáng mai, khi mặt trời ló rạng để cô bé có thể đọc được phong thư đầu tiên. Có lẽ vì thế mà thời gian một đêm dường như trôi qua càng dài lâu, Thanh Ti nằm trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, vài lần cô bé muốn mở hộp, lấy phong thư đầu tiên ra đọc. Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống .
Đến khi đồng hồ điểm 11 giờ đêm, Thanh Ti thật sự ngủ không nổi, đành ngồi dậy. Bình thường cô bé luôn ngủ rất đúng giờ, chẳng qua lần này là ngoài ý muốn. Tối hôm qua, trên chính chiếc giường này, Nhạc Thính Phong còn ngồi giảng chuyện xưa cho cô bé, kết quả là hôm nay người đã bỏ chạy mất tăm mất tích.
Rõ ràng là buổi chiều anh ấy mới rời đi, vậy mà Thanh Ti lại cảm thấy như anh đã đi rất lâu rồi vậy.
Thanh Ti quay sang ôm lấy chiếc hộp, mở ra, cầm phong thư được đánh số một lên. Đến lúc định mở phong thư ra thì cô bé lại dừng lại. Hôm nay mà đọc trước, mai lại đọc tiếp một bức, cứ như vậy, thì đến ngày 29 cô bé lấy cái gì mà đọc đây?
Thôi thì cứ nhịn một chút, ngày đầu tiên còn dễ chịu một chút, chứ sang ngày 29 hẳn là rất gian nan.
Thanh Ti lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cuối cùng rời giường, nhón chân ôm hộp gỗ vào phòng ngủ của Nhạc Thính Phong, nằm lên chiếc giường được thu dọn gọn gàng của anh rồi chui vào chăn, lúc ấy mới hít thở được mùi hương quen thuộc của anh, điều này khiến trong lòng Thanh Ti ít nhiều cũng có một chút an ủi.
Thanh Ti nhắm mắt lại, lúc này hẳn là anh ấy đang ngủ chăng?
Nửa giờ lại trôi qua, Thanh Ti uể oải mở mắt ra, vẫn không ngủ được, phải làm sao bây giờ? Vì thế, Thanh Ti quyết định làm một chuyện lớn mật, ôm con búp bê vải của mình, tới trước cửa phòng ba mẹ.
Du Dực đang ôm vợ yêu ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
Hai người đều choàng mở mắt, Tiểu Ái đấm đấm Du Dực để anh thả cô ra: “Giờ này mà còn ai tới gõ cửa nhỉ, để em đi xem xem.”
Du Dực đứng dậy: “Em cứ nằm đi, anh đi mở cửa.”