Du Dực xuống dưới trước cậu, anh đang ngồi nói chuyện với Tiểu Ái và hai ông bà về việc chuẩn bị đưa Nhạc Thính Phong đi.
Ba người đều giật mình, Tiểu Ái nói: “Sao lại nhanh như vậy, trời sắp tối rồi, ăn cơm chiều rồi hẵng đi chứ.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không được đâu dì, hiên giờ cháu đã chậm hơn người khác vài ngày rồi, Hơn nữa... chờ đến khi Thanh Ti tỉnh lại đi, cháu sợ cô bé sẽ lại khóc lóc.”
Hạ phu nhân đỏ hoe mắt, nắm bàn tay Nhạc Thính Phong, không buông xuống được.
Hạ lão gia đương nhiên cũng không khá hơn, nhưng ông vẫn vỗ vai Nhạc Thính Phong mà nói: “Đi thôi, đàn ông con trai là phải nằm gai nếm mật, nếu cứ ở nhà thì vĩnh viễn không thể nào thật sự trưởng thành được đâu.”
Nhạc Thính Phong đương nhiên là một đứa trẻ thông minh, cũng rất ổn trọng, trưởng thành sớm, nhưng nó vẫn luôn ở nhà, vẫn luôn được người lớn che chở. Nó chưa từng một mình trải qua mưa gió bên ngoài. Giờ nó cũng không còn nhỏ nữa, nên đi ra ngoài để trải nghiệm thế giới bên ngoài một phen rồi.
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Ông nội, bà nội, dì Tiểu Ái, mọi người đừng quá lo lắng, lần này cháu đi cũng không phải đi làm chuyện nguy hiểm. Cháu chỉ tham gia một khóa huấn luyện trong doanh trại quân đội mà thôi, cùng lắm là phải chịu chút khổ sở thôi.”
Du Dực thầm nhủ trong lòng: Nhóc con, đó không phải chỉ là chút khổ sở đâu.
Anh nói: “Nói tạm biệt thế là đủ rồi, đi thôi.”
“Ông nội, bà nội, dì Tiểu Ái, cháu đi đây, sang năm cháu sẽ quay lại .”
Tiểu Ái và ông bà Hạ đỏ mắt. Lúc thấy Nhạc Thính Phong ngồi trên xe rời đi, Tiểu Ái đi theo xe một lúc, đi mãi một hồi lâu cho tới khi không thấy bóng dáng chiếc xe nữa thì mới dừng chân. Tuy nói Nhạc Thính Phong không phải con ruột của cô, nhưng thằng bé đã sống với nhà bọn họ suốt một thời gian dài như vậy. Tình cảm của Tiểu Ái đối với cậu cũng không khác gì so với Thanh Ti, Nhạc Thính Phong hoàn toàn giống như con trai lớn của cô vậy. Giờ thằng bé đột nhiên rời đi như thế, đừng nói Thanh Ti chịu không nổi, mà ngay cả trong lòng Tiểu Ái cũng cảm thấy cô đơn. Từ kính chiếu hậu, Du Dực thấy Tiểu Ái như vậy, anh thở dài, nói với Nhạc Thính Phong vài câu quan tâm: “Mọi người trong nhà đều lưu luyến cháu, cháu đi rồi thì phải cố gắng tự chăm sóc bản thân, nhớ chưa?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, cháu nhớ, cháu không ở nhà, chú cố gắng giảm bớt công việc nhé.”
“Chú biết rồi, chuyện này còn cần cháu nói sao?”
Du Dực lái xe tới trước cổng đơn vị đóng quân của một doanh trại bộ đội ở thủ đô, gọi một cuộc điện thoại, lát sau có một người đi ra. Người này vóc dáng trung bình, ngũ quan cũng không có gì đặc sắc, nhưng ánh mắt anh ta lại chứa đựng nhiều sát khí. Anh ta chào Du Dực theo kiểu quân đội trước rồi mới nhìn sáng Nhạc Thính Phong: “Đây là đứa nhỏ nhà anh sao?”
Du Dực gật đầu: “Đúng, cậu dẫn người đi đi.”
Người tới thấy mặt mũi Nhạc Thính Phong trắng trẻo đẹp trai, da dẻ mịn màng thì có chút không tình nguyện: “Nhưng mà tôi phải nói trước, trong trường hợp nó không thể chịu đước thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đó?”
Du Dực phất tay: “Được rồi, tôi đã biết, còn không mau dẫn người đi đi.”
Anh ta nói với Nhạc Thính Phong: “Nhóc con, đi thôi.”
Du Dực nói một câu cuối cùng với Nhạc Thính Phong: “Cố gắng nắm chắc cơ hội lần này, nơi đây không phải là nơi mà ai cũng có thể bước vào đâu, nơi nay có thể dạy cho cháu rất nhiều điều.”
“Cháu biết, chú Du, tạm biệt.”
Du Dực vỗ vỗ bả vai cậu: “Vào đi thôi.”
Du Dực nhìn theo bóng lưng Nhạc Thính Phong dần dần nhỏ đi cho đến tận khi biến mất, anh thở dài, lên xe rời đi.