Cầm vé tàu, tìm được chỗ nằm, Vương Lỗi mới thả đồ đạc xuống. Trước khi mua vé, Vương Thu Vũ đã dặn dò anh rất nhiều lần, nhất định phải mua vé giường nằm, không được tiếc tiền. Từ quê bọn họ đến Thủ đô là một quãng đường rất xa.
Bà Vương ngồi xuống thì thấy ba vé đều là giường nằm, nhịn không được nói: “Ba người chúng ta đều nằm giường nằm thế này chắc chắn là tốn không ít tiền rồi. Sao con không mua ghế cứng ấy, chúng ta đâu phải người chịu sung sướng quen rồi đâu.”
Vương Đông Tuyết nói: “Chị con muốn hiếu kính mẹ, mẹ cứ hưởng thụ là được. Chúng ta đến thủ đô mất nhiều thời gian như vậy, xe lửa lại chạy chậm, mẹ mà ngồi ghế cứng lắc qua lắc lại, đến nơi có khi hai ngày cũng chưa tỉnh lại được ấy.”
Vương Lỗi gật đầu: “Đúng vậy đó mẹ, vé giường nằm mua cũng không hết bao nhiêu tiền, mẹ mà mệt thì cứ nằm ngủ đi.”
Ba người nhà họ cất dọn đồ xong xuôi mới thở ra một hơi. Cả nhà quay sang nhìn nhau, nhịn không được mà đồng loạt nở nụ cười.
Trong nhà xảy ra việc này, Vương Thu Vũ đương nhiên không biết. Buổi tối cô gọi điện thoại về nhà không thấy ai nghe thì đoán rằng tám phần mẹ và anh trai em gái của cô đang ngồi trên tàu hoả.
Tối hôm đó, Vương Thu Vũ và Trần Phong tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Nhưng tâm tình Vương Thu Vũ rất kích động, không thể nào ngủ ngay được. Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại tới tận 11 giờ đêm mới ngủ.
Hai giờ sáng, đồng hồ báo thức của Vương Thu Vũ kêu vang, cô vội bừng tỉnh, tắt chuông đồng hồ. Trần Phong đã dậy trước rồi, anh đang chuẩn bị đồ để tới nhà ga.
Hai người tới nhà ga, chờ hơn nửa tiếng mới thấy hành khách từ bên trong đi ra. Cả hai người đều chăm chú nhìn vào đoàn người. Một lúc sau, Vương Thu Vũ mới nhìn thấy người nhà của cô. Cô cao hứng gọi to:
“Mẹ, Anh trai... Đông Tuyết...”
Nhìn thấy người thân của mình, nỗi lo lắng trong lòng Vương Thu Vũ rốt cuộc cũng được buông xuống. Người nhà không tới, cô vẫn đang lo lắng không biết có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra không.
Trên đường về nhà, Trần Phong giải thích với bà Vương: “Mẹ, ba mẹ con vốn muốn tới tận nơi để đón mọi người nhưng giờ này cũng hơi muộn rồi. Chờ tới ngày mai, ba mẹ con sẽ tới gặp mọi người.”
Bà Vương vừa nghe thế thì vội xua tay, “Trời lạnh thế này, nếu ba mẹ con mà tới thì mẹ sẽ cảm thấy áy náy lắm. Về sau chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy đâu.”
Trần Phong cười: “Mẹ nói đúng ạ, về sau chúng ta đều là người một nhà .”
Vương Đông Tuyết và Vương Lỗi vẫn đang nhìn những toà nhà cao tầng bên ngoài. Từ quê lên đây, càng gần đến thủ đô, những tòa nhà cao tầng ngày càng nhiều. Trong lòng hai anh em đều cảm khái, thị trấn của bọn họ nói thế nào cũng không đủ giàu có.