Thật ra là Nhạc Thính Phong không thích chuyện tự nhiên có một cái khăn quàng cổ giống khăn của cậu như đúc quàng trên cổ Lộ Tu Triệt. Nhỡ đâu lại khiến người khác hiểu lầm rằng bọn cậu là đôi tình nhân bé bỏng thì biết làm sao bây giờ?
Cậu và Thanh Ti là anh trai em gái, nếu như có ai đó thật sự hiểu lầm thì cũng không sao, bản thân cậu biết là được. Nhưng Lộ Tu Triệt và Thanh Ti thì khác, bọn họ không phải anh trai em gái. Huống chi Nhạc Thính Phong căn bản cũng không muốn để dì Tiểu Ái phải vất vả cho người khác ngoài cậu và Thanh Ti. Đương nhiên Tiểu Trạm còn nhỏ thì không tính, chuyện chăm sóc cho bé là điều không thể tránh khỏi rồi, nhưng người khác thì không được .
Khóe miệng Lộ Tu Triệt co rút, trên mặt thể hiện bộ dạng chua xót, ê ẩm nói: “Nhạc Thính Phong, dì ấy còn không phải là mẹ vợ của cậu mà cậu đã che chở cho dì ấy như vậy rồi.”
Nhạc Thính Phong vừa nghe thế thì đá Lộ Tu Triệt một cái: “Cậu nói linh tinh bậy bạ gì đó. Nếu cậu nói bậy, tớ cũng cho cậu một trận đó.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, mẹ vợ cái gì chứ?
Nói linh ta linh tinh, tên Lộ Tu Triệt này trong đầu không có ý nghĩ gì tốt đẹp cả. Vậy thì càng không thể để cho cậu ta quàng khăn quàng cổ giống Thanh Ti được.
Lộ Tu Triệt bĩu môi, cái tên giả vờ giả vịt này, hừ...
Khi vào học, Nhạc Thính Phong nhét khăn quàng cổ vào cặp xách. Mải nghĩ tới khăn quàng cổ nên khi vào lớp, đầu óc Lộ Tu Triệt không tập trung chút nào, còn bị thầy giáo nhắc nhở đích danh một lần. Đến khi tan học, nhìn thấy Thanh Ti, Lộ Tu Triệt mới biết được vì sao Nhạc Thính Phong không cho cậu mượn quàng.
Cậu thở dài một tiếng.
Trên xe, cậu còn cố ý hỏi Thanh Ti: “Thanh Ti, khăn quàng cổ của em nhìn đẹp thế, em cho anh mượn một lát nha?”
Thanh Ti vừa định gật đầu thì đã bị Nhạc Thính Phong cản lại: “Không cần để ý đến cậu ta, cậu ta muốn lừa em để trêu em đó. Mau tới đây để anh xem xem hôm nay em chuẩn bị bài văn thế nào đi.”
Thanh Ti nhìn Lộ Tu Triệt, cười cười, sau đó lấy bài tập làm văn của mình ra, không để ý tới Lộ Tu Triệt nữa.
Lộ Tu Triệt nhịn không được nói: “Nhạc Thính Phong, cậu không thể như thế được! Chúng ta chẳng lẽ không phải là bạn bè sao?”
“Nếu cậu vẫn còn chưa từ bỏ ý định đối với khăn quàng cổ này, vậy thì không phải!”
Lộ Tu Triệt cạn lời.
Chờ đến khi hai người xuống xe, Lộ Tu Triệt mới sờ trộm cái khăn một cái. Ôi mẹ ơi, thật là mềm mại!
Nhạc Thính Phong càng không đồng ý thì Lộ Tu Triệt lại càng muốn có, huống chi chiếc khăn quàng cổ kia trông lại ấm áp như thế. Lộ Tu Triệt đến nhà họ Du, vài lần muốn mở miệng, nhưng mà mỗi lần cậu muốn nói thì Nhạc Thính Phong lại nhìn sang, khiến cậu lạc cả giọng. Khụ, không cho nói thì không nói.
Cậu thật sự muốn có một cái khăn quàng cổ như vậy mà, nhưng tất cả đều do tên tiểu tử Nhạc Thính Phong này, không chịu để cậu đi tìm dì Tiểu Ái.
Trở về nhà mình, Lộ Tu Triệt trực tiếp đi tìm bà nội cậu. Từ khi trải qua chuyện Diệp Mộng Nhân lúc trước, hai ông bà nhà họ Lộ một mực không trở về nhà ở quê. Lộ lão gia thật sự lo lắng cho con trai của mình, nhỡ đâu nó lại tái phạm thì phải làm sao bây giờ? Tốt nhất cứ ở lại đây trông chừng thì mới an tâm được.