Lời này của bà khiến hai ba con Trần Phong đồng thời gật đầu. Nếu Trần Phong còn độc thân thì cho dù Trần Phong không rơi vào thủ đoạn của Lý Văn Văn, nhưng ba mẹ anh lại một lòng mong anh kết hôn như thế, không chừng sẽ hồ đồ để anh chấp nhận hôn sự này.
Càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng, trên đời này đúng là luôn có những kẻ lòng dạ hiểm độc. Bạn chưa đắc tội với họ, nhưng họ lại bày mưu tính kế hãm hại bạn.
Cả nhà họ Trần thổn thức một hồi, mẹ Trần bèn hỏi: “Bà Lý vốn là người lòng dạ hẹp hòi lại vô cùng để bụng, chuyện lần này đã khiến nhà bà ta mất mặt, nhưng thật ra nhờ vậy mà có được vài ngày yên ổn. Vấn đề là về sau bà ta liệu có thể quay lại thù hận nhà chúng ta không, nhất là khi Tiểu Vương còn đang ở chỗ đó, như vậy liệu có ổn không?”
Trần Phong nói: “Thật ra cũng không phải vấn đề lớn. Tiểu Thu đi dạy năm ngày ở trường, buổi tối con và cô ấy về đến nhà cũng khoảng 8 giờ. Nếu bà Lý bên kia thật sự muốn trả thù, thì con sẽ đón Tiểu Thu đến nhà chúng ta.”
Mẹ Trần lập tức vui vẻ hẳn lên: “Vậy được, cứ quyết định như thế đi. Tiểu Vương, con ăn thêm một chút đi, con xem này, con gầy quá!”
Vương Thu Vũ nhận sự chăm sóc lớn như vậy, bữa cơm này cô ăn cũng có chút không quá thoải mái.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi nói chuyện một lát rồi Trần Phong mới lái xe đưa Vương Thu Vũ về nhà. Đôi trẻ vừa rời đi, ba mẹ Trần Phong đã bắt đầu gọi điện thoại cho họ hàng.
—— Trần Phong nhà chúng tôi sắp kết hôn .
—— Con dâu tương lai nhà chúng tôi vừa xinh đẹp, tính tình lại tốt, lại còn là giáo viên tiểu học tốt nghiệp trường đại học danh giá!
—— Nhà chúng tôi sẽ chuẩn bị hôn sự cho bọn trẻ, đến lúc đó mời tất cả mọi người đến uống rượu mừng nha.
Nói chuyện điện thoại xong, mẹ Trần uống cốc nước, thở ra một hơi: “Lần này phải cho mấy người hay nói luyên thuyên sau lưng chúng ta nhìn cho rõ, con trai chúng ta kết hôn muộn thì có làm sao, thằng bé vẫn có thể tìm được một cô gái tốt.”
Ba Trần Phong gật đầu. Còn không phải sao? Lần này phải để mấy kẻ suốt ngày nói xấu sau lưng họ nhìn cho rõ.
Trên đường về nhà, Vương Thu Vũ giật mình hô to một tiếng, “Chết rồi...”
Trần Phong hỏi: “Sao vậy?”
Vương Thu Vũ đau khổ: “Em thật là... Lần đầu tiên em tới thăm ba mẹ anh, vậy mà lại không mang theo bất cứ thứ gì, cứ thế tay không tới, còn đến ăn chực bữa cơm. Em đúng là không có đầu óc gì mà, ba mẹ anh liệu có nghĩ là em không hiểu chuyện không?”
Hôm nay lúc xuống lầu Vương Thu Vũ còn nghĩ là đợi lát nữa sẽ bảo Trần Phong đưa mình ra siêu thị, mua ít thực phẩm dinh dưỡng hoặc lễ vật nào đó. Lần đầu tiên tới nhà ba mẹ Trần Phong, làm sao có thể đi tay không tới được. Nhưng đúng lúc đó lại thấy Lý Văn Văn được xe cứu thương đưa đi, sau đó Trần Phong lại kể cho cô nghe chuyện Lý Văn Văn và bà nội cô ta định làm gì nên sự chú ý của Vương Thu Vũ bị dời đi, chỉ một mực nói với Trần Phong về chuyện của Lý Văn Văn, hoàn toàn quên sạch chuyện vần phải mua lễ vật tới nhà anh.
Trần Phong cầm tay cô cười nói: “Nếu em mà mua, ba mẹ anh nhất định còn không thích em tiêu tiền lung tung. Đều là người một nhà, chỉ ăn bữa cơm thôi, đừng nghĩ nhiều.”
“Thực sự là không sao ư?”
“Thực sự không sao, nếu em cảm thấy trong lòng còn băn khoăn thì chờ đến khi chúng ta về quê em rồi mang ít đặc sản quê nhà lên đây biếu ba mẹ là được.”
“Được, vậy cứ làm thế đi.”
Trở lại tiểu khu, vừa mới vào cổng, cô giáo Tôn đã tới. Cô giáo Tôn quan tâm bọn họ nên chờ đến khi hai người trở về liền vội tìm đến để nói cho họ biết về chuyện của Lý Văn Văn.