“Đúng vậy. Đi thôi, về nhà ba mẹ anh ăn cơm nào.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng, về nhà thôi.”
Trong lòng Vương Thu Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy rằng chuyện Lý Văn Văn sinh non đáng được mọi người thương xót, nhưng ngẫm lại, cô ta và bà nội mình có thể làm ra chuyện như vậy, Vương Thu Vũ liền cảm thấy vô cùng chán ghét.
Tự cô ta không chồng mà chửa, vậy mà còn muốn Trần Phong chịu trách nhiệm thay ư? Sao bọn họ có thể nghĩ hay thế cơ chứ? Chẳng trách bà ta không ngừng phá hoại chuyện của cô và Trần Phong. Chuyện này rõ ràng là cố tình mà.
Xe cấp cứu vừa đi khỏi, tiểu khu không lớn nên gần như tất cả mọi người đều biết hết chuyện. Cũng may mà hiện giờ Trần Phong đã có bạn gái nên không rơi vào âm mưu của bọn họ, bằng không thì chẳng phải giờ cậu ấy cũng chẳng hay ho gì sao.
Dọc đường đi, tâm tình của Trần Phong và Vương Thu Vũ không hề bị chuyện của bà Lý và Lý Văn Văn ảnh hưởng. Anh còn bàn bạc với Vương Thu Vũ xem sau này nên mua nhà ở đâu.
Nhà họ Trần không phải gia đình đại phú đại quý như nhà người ta, nhưng trong nhà cũng coi như có chút tích lũy. Đầu năm nay giá phòng ở cũng không cao, hơn nữa trước đây đơn vị của ba mẹ anh cũng có phân cho nhà họ một căn, sau đó nhà họ cũng mua thêm hai căn nữa nên giờ coi như có ba căn nhà.
“Sau khi em xem xong, nếu thấy không thích thì anh có thể mua thêm một căn nữa, hiện giờ tiền tiết kiệm gửi ở ngân hàng của anh vẫn còn đủ.”
Vương Thu Vũ trừng mắt nhìn anh: “Chúng ta chỉ có hai người, mua nhiều nhà như vậy làm gì? Anh ở hết được sao?”
Trần Phong cười cười: “Không sao, hiện giờ mua nhà ở cũng không tốn, người ta nói về sau cũng sẽ tăng giá lên nhiều. Hiện tại cứ mua thêm một căn cũng được, dù sao ba căn hiện tại của nhà mình, giấy tờ bất động sản cũng chưa có tên em, giờ mua thêm một căn để em đứng tên là được.”
Đáy lòng Vương Thu Vũ lo lắng, cô lắc đầu: “Không cần, nếu là người khác thì có khi em còn có thể nghĩ sẽ làm như thế để có thể có cái bảo đảm cho mình. Nhưng em tin anh, về sau em gả cho anh rồi, cho dù giấy tờ nhà có không đứng tên em thì anh sẽ vẫn che chở em phải không?”
Trần Phong cầm tay Vương Thu Vũ: “Em là vợ anh, đương nhiên anh phải che chở cho em cả đời.”
Vương Thu Vũ mỉm cười: “Vậy là đủ rồi.”
Tới nhà, vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi hương thức ăn tràn ngập, Trần Phong cười nói: “Hôm nay nhất định là ba anh vào bếp. Ở nhà anh, ba anh nấu cơm là ngon nhất.”
“Ba, mẹ...” Trần Phong hô một tiếng.
Nhị vị phụ huynh nhà họ Trần vội chạy từ bếp ra, thấy hai người bọn họ thì nói : “Hai người các con cứ ngồi trước đã, sắp có đồ ăn rồi.”
Vương Thu Vũ làm sao có thể ngồi yên chứ, cô thay dép lê, xắn tay áo vào bếp: “Bác trai, bác gái, hai bác có việc gì cần con hỗ trợ không ạ.”
“Ôi, con bé này, con vào đây làm gì, nơi này toàn khói dầu bụi bặm. Con mau đi ra, lập tức xong ngay.”
Vương Thu Vũ không chịu đi ra ngoài: “Bác gái, nếu không thì bác để con hỗ trợ rửa đồ ăn được không?”