Bà Lý nói: “Văn Văn, cháu đừng vội, chắc chắn là vì lúc Trần Phong thấy cháu , trời đã tối rồi nên nó không thấy rõ mặt mũi của cháu. Đợi khi nó đến đây, cháu đi qua, chỉ cần nó thấy bộ dáng của cháu, bà không tin rằng nó còn có thể thích con bé quái dị kia.”
Đến giờ bà Lý vẫn tin tưởng vững chắc vào chuyện Trần Phong và ba mẹ nó là những kẻ có mắt nhìn hạn hẹp, chưa nhìn thấy cháu gái bà. Chỉ cần Văn Văn xuất hiện, bọn họ thấy con bé thì chắc chắn sẽ không bao giờ coi trọng con bé quê mùa kia nữa.
Lý Văn Văn tức giận đá góc bàn, “Đầu óc cả nhà họ Trần kia liệu có phải có bệnh tật gì hay không vậy?”
Điều kiện của cô ta, tướng mạo của cô ta thế này mà chịu ở chung với đứa con què quặt nhà bọn họ, cả nhà bọn họ có khi phải thắp hương khấn vái tổ tông phù hộ ấy chứ, vậy mà bọn họ lại đi coi trọng con bé quái dị kia.
Bà Lý gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay bà còn nói mỏi cả mồm nhưng ba mẹ Trần Phong còn gạt bà đi ấy chứ.”
Còn nói cái gì mà cháu gái bà cho dù có tốt đẹp cỡ nào cũng đừng có dính lên nhà bọn họ.
Phi, lời này đúng là không biết xấu hổ mà, nếu không cháu gái bà... nếu không...
Bà Lí thở dài, lắc đầu, đây là chuyện ngoài ý muốn mà.
“Trần Phong đưa ba mẹ đi, buổi chiều nhất định nó sẽ quay lại. Cháu nhịn một chút, bà nội sẽ xem xem, chỉ cần nó xuất hiện, bà sẽ ngăn nó lại, sau đó cháu chỉ cần đi ra thôi.”
Lý Văn Văn gật đầu: “Được.”
Buổi chiều, ba mẹ Trần Phong liền gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhanh chóng đón Vương Thu Vũ về nhà ăn cơm, hai người đã chuẩn bị từ sớm rồi. Con dâu tương lai lần đầu tiên đến nhà ăn cơm, đương nhiên là phải chuẩn bị tốt rồi.
Hai ông bà vui vẻ đến mức cả ngày đều cười tươi, tưởng tượng đến cảnh con trai mình sắp sửa kết hôn, kết hôn xong nói không chừng sẽ nhanh có thể nhanh chóng có cháu trai cháu gái, trong lòng ông bà liên vui vẻ đến không chịu được.
Vì ba mẹ thúc giục nên Trần Phong về sớm. Lúc anh đến nơi, trời vẫn còn rất sáng. Gần tới tiểu khu, Trần Phong lái xe rất chậm, vì sợ đột nhiên sẽ có đứa nhỏ trong tiểu khu đột ngột chạy ra. Nhưng lần này, không có đứa nhỏ chạy ra, người chạy ra là... bà Lý. May mà Trần Phong đã lưu tâm, vừa thấy bóng người liền đạp phanh lại. Xe dừng lại, Trần Phong thấy người tới là bà Lý thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh xuống, nói không dễ nghe thì không biết liệu bà già này có phải bị điên không. Trần Phong hạ cửa kính xe xuống, nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Bà Lý, rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Bà Lý tận tình khuyên bảo anh: “Tiểu Trần à, cháu đừng trách bà Lý dông dài. Tất cả những gì bà làm đều là vì muốn tốt cho cháu. Cháu gái bà so với cái cô họ Vương thật sự là tốt hơn gấp một trăm lần, cháu...”
Trần Phong không muốn nghe bà nói dù chỉ là một câu, anh ngắt lời bà: “Bà cố thuyết phục cháu rằng cháu gái bà rất tốt như vậy làm gì? Nếu cô ta tốt đẹp như thế thì thiếu gì người theo đuổi, cần gì phải tới tìm cháu! Bà cứ năm lần bảy lượt cố tình dây dưa với cháu, lại cố tình phá hoại thanh danh vợ chưa cưới của cháu, chuyện này khiến cháu không thể không hoài nghi, không biết liệu cháu gái bà có phải có cái gì không bằng người ta, cho nên bà mới nghĩ muốn đem người giới thiệu cho cháu như vậy.”
Đáy mắt bà Lý hiện lên sự chột dạ: “Cháu... Cháu... Lời này của cháu có ý gì, cháu đừng có không biết phân biệt tốt xấu như vậy, bà...”
Trần Phong không kiên nhẫn nói: “Đủ rồi, bà có mệt hay không vậy. Tôi thấy bà già cả rồi nên mới không thèm so đo với bà, nhưng việc này không có nghĩa là tôi sẽ mãi chịu đựng bà. Bà còn nói linh tinh như vậy với tôi thì tôi cũng sẽ không khách khí nữa đâu, bà tránh ra đi, đừng có đứng chắn đường của tôi nữa.”
Trần Phong vốn là người rất lễ phép, anh vốn là một người vô cùng tốt bụng, càng không có chuyện lòng dạ hẹp hòi, nhà bọn họ chuyển đi đã 10 năm , nhưng khi Trần Phong quay về, nhìn thấy hàng xóm cũ, vẫn vô cùng lễ phép như trước.