Vương Thu Vũ vừa nghe đã ngẩn ra.
Cô Tôn đạp xa được mấy mét mới quay đầu lại nhìn Vương Thu Vũ đã dừng hẳn lại, gọi to: “Tiểu Vương, Tiểu Vương…”
Vương Thu Vũ lại vội vàng đuổi theo, trong đầu vẫn còn đang nghĩ tới câu nói kia của cô Tôn, có người muốn giới thiệu đối tượng cho Trần Phong. Cô Tôn là người từng trải nên lập tức hiểu được tâm tình của Vương Thu Vũ. Rõ ràng Vương Thu Vũ đang lo lắng.
Cô Tôn cực kỳ vui vẻ trong lòng. Biết lo lắng là tốt rồi, chứng tỏ trong lòng Vương Thu Vũ có Trần Phong. Bà lại nói: “Cháu xem cháu kìa, biết sốt ruột rồi chứ gì? Cô đã nhắc cháu rồi mà, trong chuyện này không thể rụt rè mãi được.
Cô nói cho cháu nghe, cháu gái chị Lý là một diễn viên múa ba lê, nghề nghiệp tốt, khí chất cũng tốt. Nếu cháu mà không nắm chắc thì có khi sẽ bị người ta đào góc tường đấy.”
Vương Thu Vũ cắn môi: “Giờ anh Trần Phong còn chưa phải góc tường của cháu đâu. Người khác muốn đào góc tường cháu cũng chẳng quản được.”
Cô Tôn tỏ ra sốt ruột: “Cháu xem cháu nói gì kìa, chẳng phải cô đã sớm nói với cháu rồi hay sao. Thằng bé Trần Phong ấy có ý với cháu đấy, nếu cháu và nó nhanh chóng định xong chuyện này thì làm gì tới lượt chị Lý giới thiệu cháu gái cho nó chứ?
Haizz, cô đã nói tới nước này rồi. Tiểu Vương à, nếu cháu mà còn không chịu cố gắng thì cô cũng không biết phải giúp đỡ cháu thế nào. Cháu định trơ mắt nhìn thằng bé tốt như Tiểu Trần bị người ta cướp đi à? Nếu vậy thì những gì cô nói trước giờ đều đổ xuống sông xuống biển cả.”
Cô Tôn cảm thấy Vương Thu Vũ đã quá chậm chạp rồi. Ý đồ của Trần Phong đã rõ ràng đến như thế, chỉ hận suốt ngày không thể chạy tới đưa đồ ăn, chăm sóc cho Vương Thu Vũ chẳng khác gì chăm vợ, còn chạy tới nộp trước tận mấy tháng tiền điện nước, chỉ sợ Vương Thu Vũ ở không được thoải mái.
Cô Tôn quay đầu nhìn sắc mặt nặng nề của Vương Thu Vũ. Thái độ đó làm cô Tôn thấy vui hơn một chút, có thể để ý chuyện này là tốt rồi.
Tới cổng trường trung học, hai người liền tách ra. Vương Thu Vũ đang có tâm sự nặng nề trong lòng nên không nói quá nhiều với cô Tôn, chỉ hẹn tan học gặp lại rồi đi luôn.
Cô Tôn nhìn theo thở dài, phải cố gắng lên nữa mới được.
Tiết đầu buổi sáng Vương Thu Vũ không dạy nên một mình ngồi trong phòng học suy nghĩ về những lời mà cô Tôn đã nói.
Càng nghĩ càng thấy lo lắng và bất an.