Đứng từ xa, Thanh Ti đã thấy người đàn ông kia ôm lấy cô giáo Vương và muốn hôn cô. Vương Thu Vũ giãy giụa, vẻ mặt đầy thống khổ, nhưng sức lực của cô lại nhỏ, không thể địch lại được với người thanh niên kia.
Người đó còn hùng hổ nói: “Sao cô không tự nhìn lại bản thân mình đi? Xuất thân từ nông thôn, gia đình cũng chẳng khá giả. Được tôi để ý tới, cô nên biết ơn mới phải. Vậy mà còn dám đòi chia tay. Nếu có chia tay cũng là do tôi nói, biết chưa?”
Vương Thu Vũ tức giận đỏ bừng mặt: “Anh buông tôi ra, anh mà không buông tay, tôi sẽ gọi người đến đây đó.”
Người đàn ông kia dữ tợn: “Cô gọi đi, gọi luôn đi. Tốt nhất là gọi cả hiệu trưởng của cô tới đây, để ông ta nhìn xem, một giáo viên thực tập mà dám làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ ở trường học…”
Vương Thu Vũ gầm lên: “Tôn Khải, anh đừng có quá đáng.”
Cô giãy giụa không ngừng, móng tay cào lên khiến mặt Tôn Khải bị thương.
Trên mặt Tôn Khải truyền đến cảm giác đau đớn, hắn giơ tay lên định tát cô giáo Vương: “Tiện nhân, mày dám đánh tao ư? ... A...”
Bỗng nhiên hắn hét thảm một tiếng, bàn tay vô thức buông lỏng cô ra.
Cúi đầu xuống liền thấy một bé gái đang ra sức cầm gậy đánh vào người hắn.
Trong tay Thanh Ti đang cầm một cây gậy còn to hơn cánh tay vô bé. Đây là rào tre của vườn hoa, một đầu vẫn còn dính đầy bùn đất. Cô bé phải mất rất nhiều sức lực mới có thể rút ra được. Thanh Ti vô cùng tức giận, đứng che chắn trước mặt cô giáo Vương.
“Cô giáo Tiểu Vương, cô không cần sợ hãi, có em bảo vệ cô.”
Vương Thu Vũ sửng sốt, ngay sau đó nước mắt dâng lên tràn đầy đôi mắt.
Tôn Khải ban đầu vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng tự nhiên lại xuất hiện một tiểu nha đầu thế này. Chỉ trong chốc lát hắn đã bình tâm lại, quát to: “Con nha đầu thối từ đâu chui ra thế này, mày cút ngay cho tao.”
Vương Thu Vũ thấy hắn nhấc chân muốn đá Thanh Ti thì vội chạy tới ôm lấy, bảo vệ cô bé trong ngực mình, khiến một đạp kia của Tôn Khải trúng thẳng vào người cô.
Cô bị đá, ôm Thanh Ti lảo đảo hai bước ngã quỳ trên mặt đất. Thanh Ti may mắn được cô che chở nên không sao. Cô bé thấy mặt cô giáo Vương thống khổ, vội hỏi: “Cô giáo Tiểu Vương, cô có làm sao không?”
Cô lắc đầu, rồi nhanh chóng lấy cây gậy gỗ trong tay Thanh Ti, đứng lên, bảo hộ Thanh Ti ra sau lưng mình rồi gầm lên với Tôn Khải: “Tôn Khải, anh lập tức cút khỏi trường học cho tôi, đây không phải là nơi cho anh giương oai diễu võ đâu.”
Cây gậy trong tay cô không có chút uy hiếp nào với Tôn Khải, hắn hừ một tiếng đầy khinh miệt: “Vương Thu Vũ, cô cho rằng chỉ một đứa trẻ thế kia có thể bảo vệ được cô sao? Hôm nay tôi sẽ không rời khỏi đây. Tôi sẽ khiến cô không thể làm được giáo viên thực tập nữa. Cô cho rằng mình làm giáo viên là sẽ bay lên được thành giới thượng lưu sao? Mẹ nó, tôi nhổ vào, còn không phải chỉ là một con nha đầu thối quê mùa ư?”
Nước mắt Vương Thu Vũ vòng quanh nơi đáy mắt, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cô cắn răng nói: “Anh lập tức cút đi cho tôi, bằng không tôi sẽ gọi người tới thật đó.”
“Cô gọi đi, tôi cho cô hai lá gan xem cô có dám gọi không.”
Hắn vừa mới dứt lời, bỗng nhiên Thanh Ti gân cổ lên hét to: “Có ai không, mau tới đây... Nơi này có người xấu, mọi người mau tới đây... Mau tới đây...”
Giọng Thanh Ti vang dội, hơn nữa, lúc này tuy rằng đang trong tiết học nhưng vẫn có người có thể nghe thấy.
Tôn Khải sửng sốt: “Con nhóc này, mày còn kêu nữa thì tao cắt lưỡi mày đó.”
Không ngờ rằng Thanh Ti còn kiên cường nói một câu: “Chú dám cắt lưỡi tôi, ba và bác tôi sẽ lấy mạng của chú luôn đó!”
“Mày... giỏi lắm... Mày dám mắng tao ư?” Tôn Khải tức giận vươn tay ra để bắt Thanh Ti.
Thanh Ti né tránh Tôn Khải, vừa chạy vừa nói: “Tôi mà đứt một sợi tóc, ba tôi sẽ biến chú thành thằng trọc đầu.”