Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1905: Tiểu trạm, anh có chuyện muốn bàn với nhóc

Cô ta muốn chờ xem đến lúc có kết quả cuộc thi lần này, Nhạc Thính Phong từ trên cái ngai vàng mang danh đệ nhất bị ném xuống dưới như thế nào.

Nghĩ vậy, tâm tình Vương Di Khả cuối cùng cũng khá lên một chút. Bản thân mình cho dù làm bài kém một chút cũng không sao, chỉ cần Nhạc Thính Phong làm bài không tốt là được rồi.

…..

Nhạc Thính Phong về tới nhà, nhìn thấy Thanh Ti đang chơi cùng Du Trạm mới được 5 tháng tuổi, liền đem Vương Di Khả đáng ghét nọ vứt khỏi đầu.

Cậu đi tới ngồi xuống bên cạnh Thanh Ti, chọc chọc cái má phúng phính trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, có chút ghét bỏ: “Lại chảy nước miếng.”

Nói xong cầm lấy cái khăn dành riêng để lau nước miếng của Du Trạm, thuần thục lau qua miệng cho cậu bé.

Thanh Ti cười nói: “Anh ơi, em ấy bắt đầu mọc rang rồi. Bà ngoại nói em bé lúc mới mọc răng rất hay chảy nước miếng, lại còn thích mút tay nữa…”

Nhạc Thính Phong bế Du Trạm lến: “Thật sao, để anh xem xem.”

Nói xong đưa tay định chạm vào miệng Du Trạm lại bị Thanh Ti giữ lại không đồng ý: “Anh Thính Phong, anh vừa mới ở bên ngoài về, trên tay có bao nhiêu vi khuẩn như thế không được đụng vào miệng của Tiểu Trạm. Ngộ nhỡ làm em ấy ăn phải vi khuẩn thì sao, anh mau đi rửa tay đi.”

Nhạc Thính Phong không nói nên lời... Chậc, bị ghét rồi.

Cậu xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của Du Trạm rồi đặt cậu bé xuống: “Được, để anh đi rửa tay…”

Rửa tay xong bước ra, thấy Thanh Ti đang cầm lấy hai bàn tay nhỏ xíu của cậu bé, dạy nó gọi chị.

“Em trai, gọi chị, chị…”

Nhạc Thính Phong đứng một bên nhìn một lúc rồi bước qua cùng Thanh Ti chơi đùa với cậu nhóc.

Thanh Ti bỗng nhiên nói: “Anh Thính Phong, sao anh Tô Trảm còn chưa tới? Anh ấy gọi điện nói là tới ngay mà.”

Chỉ nháy mắt sắc mặt Nhạc Thính Phong liền không tốt. Cái tên kia tới làm gì?

Tô Trảm từ sau khi đến thủ đô nhập học, không tính nửa tháng học quân sự không tới, thời gian còn lại hầu như mỗi tuần lại đến. Mỗi lần anh ta tới, tâm tình Nhạc Thính Phong đều cực kỳ kém.

Nhạc Thính Phong ôm lấy Du Trạm: “Quản anh ta để làm gì chứ, có tới hay không…”

Tiểu Trạm tựa hồ phối hợp với Nhạc Thính Phong liền bi bô như nói chuyện.

Nhạc Thính Phong xoa xoa bàn tay nhỏ xíu của Du Trạm. Cậu nhóc này cũng coi như thức thời, tạm thời sẽ không so đo nó chiếm bao nhiêu thời gian bên cạnh Thanh Ti như vậy.

Không qua được bao lâu, chuông cửa reo lên, Tô Trảm đã tới.

Nhạc Thính Phong nheo nheo mắt, thấp giọng nói với tiểu tử đang phun nước miếng phì phì: “Tiểu Trạm, anh thương lượng với nhóc một chuyện, anh sẽ tháo bỏ cái tã nhóc vốn đã không thích này ra, lát nữa nhóc hãy…..”

Chẳng mất bao lâu Tô Trảm tiến vào, trước hết liền chào hỏi thân thiết với mấy người lớn trong nhà.

Sau đó liền vội vã chạy tới chơi cùng Thanh Ti và Du Trạm.

Du Trạm giống như là nghe hiểu lời của Nhạc Thính Phong, không bao lâu sau… người Tô Trạm dính đầy nước tiểu trẻ con.

Nhạc Thính Phong cười đến híp tịt mắt, xoa xoa đầu Du Trạm, không tệ, làm tốt lắm.

Du Trạm khanh khách cười đến rung cả người, tiếng cười lanh lảnh của trẻ con làm cho ai cũng thấy vui vẻ.

Tô Trảm ấn nhẹ lên cái mũi nhỏ, cười nói: “Nhóc con, nhóc có biết đây là bộ quần áo anh vừa mới mua không, lần đầu đem ra mặc đó.”

Nhạc Thính Phong ngồi một bên cố che miệng cười.

……….

Thứ tư sẽ có kết quả cuộc thi vừa qua khiến học sinh trong lớp đều tỏ ra khẩn trương. Lộ Tu Triệt kéo Nhạc Thính Phong hỏi: “Cậu nói xem kết quả thi của tớ kém thì làm sao bây giờ?”

Nhạc Thính Phong cười nói: “Kém thì kém chứ sao.”

“Tớ rất sợ mà.” Lộ Tu Triệt tối qua cũng chẳng thể ngủ nổi, chỉ nghĩ đến bài thi.

Nhạc Thính Phong vỗ bả vai cậu nói thâm sâu: “Không phải chỉ là đèn sáng bị dập tắt thôi sao. Không sao, cậu cố gắng thắp sáng lại là được rồi.”